Editor : Hannah
Trong những nhiệm vụ mà Gia Văn đã nhận, chưa từng có nhiệm vụ liên quan tới ma cà rồng. Tuy rằng, thi thoảng Gia Văn cũng sẽ đối với sinh vật thần bí này sinh ra hứng thú, cũng từng có người ủy thác với cậu, nhưng Gia Văn thường sẽ uyển ngôn cự tuyệt, đương nhiên, đa số là do thù lao không như Gia Văn mong muốn.
Một nguyên nhân khác cũng vô cùng đơn giản đó là, ma cà rồng thông thường đều sẽ hút máu để duy trì sự sống, mà Gia Văn lại không quá muốn bị hút máu, tưởng tượng một chút nếu như cái cổ của mình tự nhiên có hai cái lỗ, lại nếu như hút máu quá đà còn không phải sẽ hẻo tại chỗ hay sao? Lại nói, đơn thuần nhìn vẻ bề ngoài, ma cà rồng cùng nhân loại cũng không kém nhau nhiều lắm, không hề có gì mới mẻ đặc thù a ~
Hiện tại cậu đang ở trong một cái trấn nhỏ nghỉ ngơi, còn chuẩn bị phải đi tìm kiếm khách sạn.
Bất quá, Gia Văn từ trước đến giờ sẽ không ủy khuất chính mình, sau khi ăn một bữa tiệc lớn đãi bản thân một ngày tàu xe mệt nhọc, cậu ở bên trong trấn tìm được một khách sạn, thuê một gian phòng tốt nhất, vào phòng tắm nước nóng cho cơ thể thoải mái.
Tắm xong, Gia Văn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà chui vào bên trong đệm chăn mềm mại, còn tiện tay mò một cái gối ôm vào trong ngực, ngoại trừ có chút tiếc nuối không có người làm ấm giường, hết thảy đều rất tốt đẹp. Gia Văn đối cái này biến thành nghỉ phép ban đêm vẫn còn hoàn thoả mãn, hắn quyết định cẩn thận mà thả lỏng chính mình, mỹ mỹ ngủ một giấc.
Ban đêm, đường phố xa xa vẫn còn lờ mờ náo động, Gia Văn đã tắt đèn, nhắm mắt, hô hấp đều đều, bình yên mà ngủ.
Cho nên, cậu tự nhiên không có phát giác, nửa đêm, cửa sổ bị lặng lẽ đẩy ra. Ánh trăng chiếu lên vị khách không mời mà đến, cũng chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của hắn, trên thân hình cao lớn khoác áo choàng, bên ngoài đen kịt, nhưng bên trong là một màu đỏ như máu, đồng dạng màu đỏ còn có cái nơ chỉnh tề thắt ở trên cổ, áo sơ mi trắng như tuyết thu vào bên trong áo may ô màu đen, tóc tai đều chải cẩn thận tỉ mỉ, thoạt nhìn như là một vị bá tước cao quý.
Hắn đứng ở tại chỗ trong chốc lát, con ngươi màu đỏ nhìn chăm chú người ở trên giường, từng bước đi tới, bước chân đi ở trên thảm không hề phát ra âm thanh.
Lúc này, Gia Văn ngủ đến đặc biệt ngon, không chút nào phát giác đến sự khác thường ở trong phòng, cậu chỉ nghĩ hiện tại mình đang có một giấc mộng xuân rất đẹp.
Trong mộng ngón tay lạnh lẽo tiến vào trong đệm chăn, cực kỳ ôn tồn mà xoa xoa. Gia Văn không khỏi thoải mái hừ nhẹ một tiếng, chăn màn mềm nhẹ cũng tựa hồ bởi vì có cái gì đè lên mà trở nên nặng trình trịch.
"Ừm..."
Gia Văn đón lấy ngón tay đang xoa nắn, ngón tay đặc biệt thô ráp xẹt qua đầṳ ѵú, mang theo từng trận sóng lưu làm người mềm nhũn, Gia Văn theo bản năng tả hữu lay động, như có như không mà đón ý nói hùa đầṳ ѵú bị nắm vò, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm hai chân thon dài của Gia Văn hơi khép lại, thân thể ở trên giường cọ xát.
Chủ nhân của ngón tay kia phảng phất như bị tiếng rêи ɾỉ của người ở trên giường hấp dẫn, ngón tay xẹt qua xương quai xanh, chậm rãi rơi xuống đôi môi đang hé mở, nhẹ nhàng đẩy cánh môi ra, ngón tay linh hoạt chui vào bắt lấy đầu lưỡi mềm mại. Nhưng mà dù cho có như vậy Gia Văn cũng không có nửa điểm thức tỉnh, chỉ theo bản năng hừ ra một chút động tĩnh.
"Nhiệt... Nóng quá..."
Cảm giác động tình làm cho cơ thể của cậu nóng lên, chân tay mềm nhũn, làm cho Gia Văn không tự chủ được mà truy tìm nơi mát mẻ, trong miệng bởi vì ngậm ngón tay, âm thanh trở nên mơ hồ không rõ, gương mặt trắng noãn hiện ra một tầng ửng đỏ dụ người.
"A... Ân..."
Ham muốn hưởng lạc Gia Văn lắc mông, thậm chí chủ động tới gần nơi có luồng nhiệt lạnh lẽo, cậu thoải mái mà quấn lên, hai chân dài nhỏ khoát lên trên người đối phương, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong hoa huyệt không ngừng tràn ra, làm miệng huyệt phấn nộn ướt nhẹp, côn ŧᏂịŧ đáng yêu run rẩy dựng thẳng lên, như có như không mà cọ cọ thân thể của đối phương.
Vị khách không mời mà đến đối với việc Gia Văn chủ động, không khỏi nhếch môi nở nụ cười, lộ ra răng nanh sắc bén, rõ ràng, nếu là nhân loại sẽ không thể mọc ra răng nanh dài như vậy.
Hắn thả môi lưỡi Gia Văn ra, thuần thục nắm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ, bắt đầu nhẹ nhàng ve vuốt, cái tay còn lại xoa xoa mông thịt của cậu, ấn xoa nhẹ hai lần, ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa không an phận rất nhanh tìm được tiểu huyệt ướt mềm.
"Ừm... Thật, thật nhột..."
Gia Văn mặt mũi nhăn lại, lắc lư cái mông, cậu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, trong giấc mơ thấy mình một bên nắm côn ŧᏂịŧ tự thủ da^ʍ, một bên ngồi xuống một con quái vật khổng lồ, côn ŧᏂịŧ của đối phương lạnh lẽo để ở miệng huyệt, chỉ lướt qua cọ cọ mấy lần, chính là không có tiến vào, làm cho cậu dục hỏa đốt người, hận không thể lập tức dùng miệng nhỏ dưới thân ăn đại gia hỏa kia nuốt vào, để đại quái vật ở bên trong cúc tâm bừa bãi tàn phá...
Vị khách không mời mà đến tựa hồ như nhìn thấu khát vọng của Gia Văn, trên thực tế, cái miệng nhỏ đang mở ra đóng lại kia cũng có sức mê hoặc không nhỏ đối với hắn, vị khách không mời mà đến thở dốc bắt đầu gấp gáp, hắn đem đại côn ŧᏂịŧ ở dưới thân áp sát vào miệng huyệt của Gia Văn .
"A, a... Tiến vào... A... Thật thoải mái... A... Tái, lại dùng lực một ít... A... Không đủ..."
Côn ŧᏂịŧ linh hoạt cực kỳ, qua lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt mẫn cảm, phảng phất như đặc biệt quen biết với cơ thể của cậu. Gia Văn kìm lòng không được mà ở trong mộng ôm sát quái vật khổng lồ kia, cơ thể lắc lư đón ý nói hùa động tác của đối phương, đại côn ŧᏂịŧ còn chưa chen vào hoa huyệt giờ khắc này nước mắt chảy ròng ròng, không ít chất lỏng động tình chảy đến trên đùi, làm cả người cậu thoạt nhìn vô cùng dâʍ ɭσạи bất kham.