Editor : Hannah
Gia Văn nhàn nhã gối lên trên hai cánh tay, hai chân bắt chéo, trấn định mà suy tư, nhóm người ủy nhiệm mới này tin vào truyền thuyết cổ xưa, muốn cậu đi giải quyết kỳ động dục của Fenris.
( Fenris là một con sói khổng lồ tàn ác trong thần thoại Bắc Âu. Fenris, cùng với Hel và World Serpent, là con của Loki và người khổng lồ Angrboða )
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng sói tru đinh tai nhức óc chấn động đến mức cành cây run rẩy, làm kinh sợ đám chim chóc bay tán loạn. Nếu như một người bình thường ở đây, hẳn là đã sớm bị dọa đến tè ra quần, cuống quít chạy trốn.
Trên thực tế, người ủy nhiệm đại khái cũng không có ký thác quá nhiều hi vọng? Gia Văn sờ cằm tính toán, dù sao nhiệm vụ có khó hơn cậu cũng đã hoàn thành, chút chuyện nhỏ này có đáng là gì?
Khi nhân vật chính của đêm nay sói khổng lồ Fenris xuất hiện, Gia Văn nhịn không được bật cười.
Kia quả thật là đầu của con chó sói, như tư thế lại giống như loài bò sát, Gia Văn nghĩ đây chắc hẳn là bộ dạng thu nhỏ của đối phương. Thân thể cao lớn xác thực sẽ làm con dã thú gia tăng không ít lực sát thương cùng cảm giác uy hϊếp , nhưng mà...
Da lông bóng loáng nhu thuận dưới ánh trăng khó mà giải thích được lại trở nên rạng ngời rực rỡ. Gia Văn ngồi thẳng dậy, đôi mắt có chút toả sáng, cười híp mắt đưa tay ra, sờ sờ bộ lông trước mặt, bộ dạng đối phương hưởng thụ làm cậu có cảm giác như đang vuốt ve một con mèo lớn.
"Bộ dạng của ngươi cũng khá hợp với gu của ta đấy... Nói thế nào nhỉ , ta thích lông màu trắng nha, xin lỗi, hoặc là màu bạc?"
Sói Fenris hiển nhiên cũng bị một loại khí tức kỳ diệu nào đó hấp dẫn mà đến, nó cũng không có tràn ngập tính công kích như người ủy nhiệm miêu tả, trái lại khá là dịu ngoan còn có mấy phần vội vàng liếʍ liếʍ Gia Văn.
"Ồ? Ta đã đoán đúng sao, thật sự là thời kỳ động dục?"
Gia Văn lại như đang cùng một con chó lớn vô hại nô đùa, cười cười tránh né đầu lưỡi ướŧ áŧ của Fenris. Đối với Gia Văn mà nói, Fenris nhìn hù người, nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn còn biết làm nũng.
"Thân ái, ta biết ngươi muốn làm cái gì, bất quá, ngươi phải biến nhỏ một chút nữa..."
Gia Văn tiện tay cởi khuy áo, lộ ra bầu vυ' trắng như tuyết.
"Lối vào của nhân loại chỉ có một chút xíu... Ngươi bây giờ đối với nơi đó quá khổng lồ... Ân, ngoan, thật ngoan, này vừa vặn rồi."
Fenris tựa như nghe hiểu những gì Gia Văn nói, thân thể biến nhỏ một vòng, bây giờ có đứng thẳng lên, chân trước cũng có thể dễ như ăn cháo mà bắt lấy lên bả vai Gia Văn, ít nhất không đến nỗi không có cách nào giao hợp.
Fenris sau khi thu nhỏ liền bò đến trên người Gia Văn, đầu to cúi xuống ngực, cái mũi ướt nhẹp giật giật ngửi ngửi, sau đó phun ra đầu lưỡi lớn thô ráp liếʍ tới liếʍ lui đầu nhũ mềm mại .
"Ừm... Bé ngoan, thật giỏi..."
Gia Văn ôm lấy đầu Fenris, vô cùng hưởng thụ mà ngẩng đầu ra sau, khi Fenris biến hoá, cậu cơ hồ vừa vặn nhìn thấy côn ŧᏂịŧ thô to khổng lồ của đối phương, ngay lập tức tiểu huyệt liền ướt đẫm, côn ŧᏂịŧ cũng tự nhiên ngẩng đầu.
"Đừng nóng vội, thân ái, từ từ đi... Ân ha, ngoan..."
Fenris một bên liếʍ hai vυ' Gia Văn, một bên dùng móng vuốt lôi kéo quần của cậu Gia Văn, động tác càng lúc càng lớn. Gia Văn ngón tay nắm lấy da lông Fenris, nhu thuận xoa xoa, cậu khẽ nhấc mông lên để quần dễ cởi ra, dùng hai chân kẹp lấy eo to rắn chắc, để côn ŧᏂịŧ đã nổi gân xanh cọ xát vào ban chân Gia Văn.
Cảm giác ngứa ngáy làm Gia Văn hận không thể lập tức đem đại bảo bối thao mở hoa huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ đến cao trào.
Fenris đang động dục cũng không nhịn được thỉnh thoảng thấp giọng phấn khởi kêu to,đại côn ŧᏂịŧ bắt đầu không yên phận dựa vào bản năng cọ xát lung tung.
"Aha, thật là nhột... Bảo bối, đồ vật của ngươi thật nóng... Ha..."
Gia Văn cũng kìm lòng không đặng đưa bàn tay tiến vào giữa hai đùi thủ da^ʍ, nắm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ của mình thật nhanh ve vuốt, qυầи ɭóŧ đã bị xé nát liểng xiểng treo ở trên đùi, lộ ra hoa huyệt hồng nhạt, ướt nhẹp đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Mà, còn cảm thấy thật thiếu, không đủ, muốn nhiều hơn.
Gia Văn dùng chân hầu hạ côn ŧᏂịŧ của Fenris một hồi, bắt đầu cảm thấy tư thế này có chút mệt mỏi, tiểu huyệt bên dưới cũng bắt đầu khó chịu khát vọng muốn ăn côn ŧɦịŧ to. Cậu liền buông chân xuống, Fenris liền có chút bất mãn mà dùng côn ŧᏂịŧ lung tung cọ cọ đâm đâm vào chân Gia Văn.
"Thân ái, ngươi muốn đi vào nơi này không?"
Gia Văn lôi kéo chân trước của Fenris đã thu đi móng vuốt sắc bén, đặt ở hoa huyệt đã ướt nhẹp của mình.
"Đừng, đừng gấp gáp như vậy... Ân ha... A, đầu lưỡi..."
Fenris tựa hồ như bị chất lỏng ướt nhẹp kia mê hoặc, nó đè ngã Gia Văn, đầu to theo thân thể đồng thời cúi xuống, tiến đến trước hoa huyệt của Gia Văn lè lưỡi liếʍ láp dâʍ ŧᏂủy̠, đầu lưỡi lớn thô ráp linh hoạt như rắn, quát cọ miệng huyệt phấn hồng run rẩy như muốn đòi mạng.
Cơ thể Gia Văn nhũn ra như hóa thành vũng nước, cậu không khỏi đè lại đầu của Fenris, run rẩy rêи ɾỉ.
"Thật thoải mái, a, đầu lưỡi... Liếʍ đến, không... Nơi đó... A... Không được..."
Hai chân mở rộng, Gia Văn chỉ cần cúi đầu xuống, liền có thể nhìn thấy một con dã thú đang vùi đầu liếʍ láp hoa huyệt của mình ra ra vào vào, mỗi nơi đều mang lại một trận sảng khoái trí mạng.