Nhân viên công tác bên ngoài hét lên rằng cảnh này đã quay xong, Yến Thanh Ti ngồi dậy, nhìn gương mặt dịu dàng của Tần Cảnh Chi, "Không lẽ lại giống anh mặt ngoài thì đối với ai cũng tốt nhưng... thực tế thì, cái này chắc anh tự mình biết rõ nhất."
Sắc mặt Tần Cảnh Chi trầm xuống: "Cô gái nhỏ, có một số chuyện cho dù có biết nhưng vẫn phải nói là không biết, nếu không sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu."
Yến Thanh Ti cười nhạo: "Tôi không nói thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, chú à, phiền chú nhường chút, tôi muốn xuống giường."
"Xuống giường? Nhưng tôi lại nghe nói, Yến Thanh Ti em trước nay chỉ biết lên giường..."
Những lời hạ lưu nói ra từ miệng của Tần Cảnh Chi không hề khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Ý cười trên môi của Yến Thanh Ti ngày càng đậm, xem ra chuyện Hứa Thiến Hi nói ai cũng có thể lên giường với cô đã truyền khắp đoàn làm phim rồi.
Yến Thanh Ti tiến người lên phía trước, cả người gần như đè lên người Tần Cảnh Chi, cô nhìn vào mắt anh ta: "Cho nên, tôi khuyên Tần ảnh đế tốt nhất tránh xa tôi ra, bọn họ không phải đã nói tất cả đàn ông ở trong đoàn đều từng ngủ với tôi sao."
Tần Cảnh Chi sau khi hết kinh ngạc mới nói: "Nếu đã ngủ hết, tôi đây thì sao? Lẽ nào tôi không phải là đàn ông, tôi thấy... ít ra so với những người đàn ông khác, giá trị của tôi cao hơn một chút? Nếu như em thực sự chỉ vì cái lợi trước mắt, sẽ không bỏ qua ảnh đế như tôi đây mới đúng chứ?"
Cái cảm giác ban nãy thật tuyệt vời, anh ta nghĩ, Yến Thanh Ti thực sự rất ngầu, cứ như giới tính của hai người đã đảo lộn cho nhau.
Yến Thanh Ti cong cong khóe miệng, dơ tay nắm lấy cằm Tần Cảnh chi: "Đã nghe qua câu lạt mềm buộc chặt chưa?"
Tần Cảnh Chi: "Đừng để bản thân mình phải nói những lời xấu xa như thế."
Yến Thanh Ti đột nhiên không muốn nói gì với người đàn ông này nữa, cô buông lỏng tay, mặt lạnh xuống, vén rèm bước ra: "Anh sai rồi, tôi thực sự hư hỏng như vậy đó, so với tưởng tưởng của anh còn xấu xa hơn."
Cô đúng là rất xấu xa, nếu như ai dám chặn đường của cô, cô không biết bản thân mình sẽ làm những chuyện gì.
Cũng đã muộn lắm rồi, Yến Thanh Ti cởϊ qυầи áo diễn ra, tẩy trang, mặc quần áo của chính mình rồi quay về khách sạn.
Quay phim cả buổi tối, phải đến năm giờ sáng Yến Thanh Ti mới trở về khách sạn.
Điều kiện của khách sạn khá là bình thường, nhưng mà Yến Thanh Ti đối với việc này không hề kén chọn.
Cô mệt tới mức mí mắt muốn đánh nhau, quay về khách sạn, đẩy cửa phòng ra, Yến Thanh Ti lười chẳng muốn bật đèn, mò mẫm trong bóng đêm, cảm giác đến bên cạnh giường, liền nằm xuống luôn, ngay cả quần áo cũng chẳng buồn cởi, muốn ngủ ngay lập tức.
Nhưng chỉ mấy giây sau Yến Thanh Ti từ giường bật dậy.
Tách, đèn phòng được bật sáng.
Yến Thanh Ti nhìn người đàn ông đang nằm trên giường của cô.
Sau khi thấy người đàn ông đó, sự kinh hoảng bất an trong mắt Yến Thanh Ti đều giấu đi.
Cô cười, cả gương mặt đầy sự châm biếm: "Ôi, tôi còn tưởng ai, kìm lòng không được, nửa đêm bò lên giường của tôi, đây mà là Nhạc tiên sinh sao?"
Nửa đêm nửa hôm, Yến Thanh Ti không dám tin, Nhạc Thính Phong sẽ xuất hiện trên giường của cô, đây là Cảnh Thành mà."
Nhạc Thành cách Lạc Thành hàng ngàn cây số, nơi này chẳng có khách sạn năm sao sa hoa, cũng chẳng có hệ thống phục vụ chuyên nghiệp, quan trọng hơn chỗ này cũng chẳng có đứa con gái nào sạch sẽ.
Trên người Nhạc Thính Phong mặc áo sơ mi, hai cúc phía trên đã mở ra, lộ ra xương quai xanh gợi cảm trắng nõn, sắc mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng rực một cách khác thường, anh dựa sát vào thành giường, lặng lẽ ngắm Yến Thanh Ti.