Bà Xã! Em Là Của Anh

Chương 58

Yến Thanh Ti rướn người lên phía trước, tiến gần tới trước mắt Cận Tuyết Sơ, giơ tay kéo chiếc kính râm của Cận Tuyết Sơ xuống trước mũi: "Gả? Ai dám rước một người đàn bà như tôi về nhà đây? Anh sao?"

Mắt của Cận Tuyết Sơ là một đôi mắt hạnh to tròn, nhìn thế nào cũng giống mắt con gái, nhưng lại rất có thần, cực kì xinh đẹp. Trong đáy mắt xinh đẹp đó phản chiếu hình ảnh của Yến Thanh Ti, ngón tay anh siết chặt cằm của Yến Thanh Ti: "Đúng vậy? Tôi dám rước liệu em có dám gả không?"

Chị Mạch vừa bước từ thang máy ra thì thấy một màn kia, nhất thời cảm thấy cực kì xấu hổ, ho khan hai tiếng: "Khụ, khụ.... cái kia....?"

Sự xuất hiện của chị Mạch kịp thời cứu Yến Thanh Ti thoát khỏi cái cảnh đáng xấu hổ vừa rồi, Cận Tuyết Sơ buôn cằm Yến Thanh Ti ra, cô cũng điều chỉnh lại tư thế đứng.

Yến Thanh Ti hỏi: "Chị Mạch sao chị lại đến đây? Em đang định gọi cho chị."

Chị Mạch lúng túng: "Chị… không phải sợ em ngủ nướng sao? Nên.. mới cố ý đến đón em?"

Thực tế thì trong lòng chị đang thầm ói mửa, đạo hạnh con bé hồ ly Yến Thanh Ti này đúng là quá cao mà, mặt chị thì đỏ bừng hết lên mà nó, một chút biến sắc cũng không có.

Ba người cùng bước vào thang máy, Cận Tuyết Sơ hỏi Yến Thanh Ti: "Đi chung xe chứ?"

Chị Mạch nhanh mồm đáp: "Cái đó thì… cứ để Thanh Ti đi chung với tôi đi, đám phóng viên theo dõi cậu sát sao như thế, lỡ bị chụp lại, sẽ ảnh hưởng danh tiếng của cậu."

Cận Tuyết Sơ bĩu bĩu môi: "Tùy chị thôi."

....

Lần này lái xe vẫn là tiểu Từ. Văn phòng của chị Mạch vẫn còn khá nhỏ, không có nhiều người thế nên để tiểu Từ kiêm mấy việc liền một lúc.

Cậu đưa bữa sáng cho Yến Thanh Ti, một chiếc bánh trái cây và một cốc sữa đậu nành, những món ăn bán ở ven đường.

"Chị Thanh Ti, em có mua bữa sáng cho chị.... cũng không phải đồ đắt tiền gì... chị chịu khó ăn tạm vài miếng vậy?"

Trong lòng cô dâng lên một sự ấm áp, lâu lắm rồi, từ khi mẹ cô mất, không còn ai mua bữa sáng cho cô nữa.

Yến Thanh Ti cười với tiểu Từ: "Đúng lúc chị đang đói, cảm ơn cậu nhé."

Tiểu Từ cao hứng, gật đầu lia lịa: "Dạ… không có gì đâu chị..."

Chị Mạch không nói gì, đợi Yến Thanh Ti ăn xong mới nói: "Hình như vừa Cận thiên vương nói muốn rước em về nhà?"

Yến Thanh Ti nở nụ cười lấy ra hai viên kẹo cao su nhai cho đỡ lưu lại mùi.

"Lời một gã mới quen biết chưa được mấy ngày đã muốn bò lên giường chị, chị nói xem có đáng tin không?"

Chị Mạch ngẫm nghĩ lại: "Nói cũng đúng, lời của mấy gã đó mà tin được thì heo mẹ cũng biết leo cây."

Nói xong liền giơ tay chọc ót Yến Thanh Ti: "Nói tới thì, con nhỏ này, ai em cũng chơi trò mập mờ được là sao, hết Nhạc gia thái tử giờ lại đến Cận thiên vương, em định bắt cá hai tay đấy à."

Yến Thanh Ti dựa cả người vào người chị Mạch: "Còn chưa dụ dỗ xong đâu, bắt cái lông? Trong tay họ có thứ em cần, sao em lại không thể chơi trò mập mờ với họ được? Với lại có phải em chủ động đi mời chào đâu, là do họ tự động dâng lên miệng em mà, không dùng thì hơi phí?"

Cô muốn có sự nghiệp của riêng mình, không thể cứ sống trong cảnh nơm nớp lo sợ ngày này qua ngày khác, hay vì một câu nói của bất cứ ai mà bị "lưu đày" ra nước ngoài, ngày nào cũng trốn chui trốn lủi như một con chó ----- Cô còn phải báo thù nữa!!!

Không phải ai cũng nói, Yến Thanh Ti cô sinh ra là để làm người thứ ba, là hồ ly tinh, là phò, là phạch sao? Không có ai có thể so sánh với cô về độ hư hỏng và vô sỉ sao?

Nếu đã nhận định cô là người như vậy thì cô đành làm cho bọn họ "hài lòng" thôi!

Trốn chui trốn lủi ở nước ngoài ba năm, trừ bỏ thân thể của mẹ cô cho là còn sạch sẽ thì tâm cô, đã bị sớm bị vấy bẩn, không cách nào làm tẩy trắng được.

Mập mờ thế này đã là gì, những trò độc ác, ghê tởm hơn cô cũng đã từng chứng kiến qua, có gì là đáng sợ đâu?

Yến Thanh Ti cười một cách châm chọc, dù sao cũng chỉ là trêu chọc đàn ông thôi mà!

-----