Nhạc Thính Phong từ đầu đến cuối vẫn là thờ ơ. Yến Thanh Ti vứt túi xách xuống, cởϊ áσ khoác ra ném thẳng lên người Nhạc Thính Phong, hành động này của cô khiến tất cả người trong phòng họp chết đứng. Vẫn đứng ở ngoài cửa - Giang Lai lập tức quay người cúi mặt làm ra vẻ không nhìn thấy gì cả, còn Vũ Phóng thì thò cổ vào xem.
Giang Lai kéo kéo người anh ta:"Giám đốc Vũ, tôi khuyên là anh nên quay người đi là tốt nhất."
Vũ Phóng hỏi: "Tại sao lại không được nhìn, cái cô kia làm ầm ĩ như thế mà không gọi bảo vệ sao?"
Giang Lai nói: "Anh hẳn là hiểu rõ Nhạc tổng đi, nếu như không phải là anh ấy nguyện ý thì cái cô Yến Thanh Ti đó đã bị Nhạc tổng sai người lôi ra rồi, còn lâu mới đặt chân vào phòng họp được.
Đội nhiên Vũ Phóng kia trừng to đôi mắt: "Mẹ kiếp...... thật mãnh a!!!"
Chỉ thấy tay trái Yến Thanh Ti túm lấy cằm của Nhạc Thính Phong, bắt buộc anh ta phải nhìn cô, còn tay kia đưa về đằng sau kéo khoá váy của mình xuống.
Nhạc Thính Phong ném chiếc bút trong tay lên bàn, lạnh giọng quát: "Tan họp......tất cả đều cút hết cho tôi."
Không đến 5 giây trong phòng họp chỉ còn lại hai người họ.
Yến Thanh Ti: "Có giỏi thì giả vờ tiếp đi....."
"Cô đừng có vô sỉ như thế được không?"
"Không thể"
Nhạc Thính Phong kéo tay của Yến Thanh Ti xuống: "Cô đến đây làm gì?"
Yến Thanh Ti lùi lại hai bước: "Tối qua anh đã đáp ứng tôi, vai nữ chính của Lãnh Hương, anh đừng nghĩ chơi xấu."
Nhạc Thính Phong lười biếng ngả người ra ghế, ngón tay vê vê môi, híp mắt nói: "Nữ chính gì cơ, tối qua gì cơ, sao tôi lại không nhớ gì vậy?"
Nghe Nhạc Thính Phong nói câu đó, làm cho Yến Thanh Ti có cảm giác tối qua giống như bị chó cắn vậy.
Yến Thanh Ti cười bật lên nói: "Nhạc Thính Phong, sao trước đây tôi lại không phát hiện ra anh lại bỉ ổi đến vậy nhỉ?"
"Tối hôm qua Nhạc Thính Phong anh lên giường với bà đây, trời sáng, một tiếng cũng không nói liền xách quần đi mất, trước khi đi còn tiện tay lấy luôn cả điện thoại của tôi, Nhạc Thính Phong anh có phải đàn ông không vậy? Xem ra anh nghèo đến điên rồi đi?"
Anh ta liếc nhìn qua chút vết tích trên cổ Yến Thanh Ti, giọng nói âm u cất lên: "Thật không? Cô xác định người đàn ông lên giường với cô tối qua là tôi?"
Đúng, mọi người đều nói cô là lẳиɠ ɭơ, dâʍ ɭσạи lêu lổng.
Chỉ cần là đàn ông liền có thể bò lên giường của cô.
Người khác nói những gì cô đều thấy vô vị, không thèm để ý, thế nhưng, khi cô Nhạc Thính Phong nói ra những lời như vậy, như có hàng ngàn vết dao cứa vào lòng của cô..
Ánh mắt của Yến Thanh Ti dần dần lạnh đi. Cô bỗng nhiên muốn trước mặt gã đàn ông này lấy lại chút tôn nghiêm cho chính mình.
Yến Thanh Ti cúi người lấy túi xách, từ trong ví tiền lấy ra một xấp đồng xu 1 tệ, nắm chặt trong tay dùng sức ném thẳng lên mặt Nhạc Thính Phong.
Yến Thanh Ti hất cằm lên, bề ngoài cứng cỏi tạo thành tầng tầng vỏ bọc, trông có vẻ mạnh mẽ kiên cường.
Yến Thanh Ti gật đầu cười nói: "Không sai, anh nói đúng, tôi có nhiều đàn ông như vậy, nhất thời nhận nhầm cũng không có gì là khó hiểu, thật xin lỗi Nhạc tiên sinh, tôi nhận nhầm anh là tên khốn đã bò lên giường với tôi tối quá, đã làm phiền rồi. Tôi biết thời gian của anh rất quý giá, chỗ tiền này bồi thường cho anh."
Yến Thanh Ti túm lấy túi xách, áo cũng không cần, liền quay người bỏ đi.
Cô bước nhanh ra khỏi đó, lấy kính trong túi đeo lên, che dấu sự nhếch nhác cùng thù hận trong mắt cô, vẫn là bộ dạng tuyệt đại giai nhân.
Giang Lai nhanh chân mở cửa phòng họp ra, Yến Thanh Ti bước đi đầu cũng không thèm nhìn lại.
Vũ Phóng đứng sau cô hét lên: "Người đẹp, có rảnh đi uống rượu nhé!"
Yến Thanh Ti dừng bước, quay người cười đến là yêu mị nói: "Tôi chỉ hẹn lên giường với đàn ông thôi."
Spoil:
Lúc chị Mạnh đưa tay kéo cửa ra, lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của Yến Thanh Ti vang lên sau lưng: “Chị Mạch, cái cảm giác lòng tự trọng bị người khác dẫm đạp dưới lòng bàn chân….thật không dễ chịu gì….”