Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 49

Liễu Thục Nghi từng bước ép sát: "Diệp Thư Vân, mau động não đi, hẳn là ngươi biết cả mà."

Thì ra Liễu Thục Nghi và nàng giống nhau! Các nàng đều là người chết đi sống lại!

Trách không được mỗi lần gặp Liễu Thục Nghi, nàng ta đều nói nàng đoạt đồ vật vốn thuộc về nàng ta, thì ra là muốn nói về cái này.

"Ngươi thiếu nợ ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách lấy lại. Diệp Thư Vân, ngươi hãy chờ đi."

Lần đầu tiên Liễu Thục Nghi thấy Diệp Thư Vân sau khi sống lại là ở trường tư, khi đó tuy rằng nàng ta cũng hoài nghi nhưng rốt cuộc không có cách nào kết luận. Nếu lúc trước Diệp Thư Vân không có chứng cứ thuyết phục Mạnh Vân Trạch trong sạch ở Hình Bộ, nàng ta tuyệt đối không thể tin được Diệp Thư Vân cũng giống nàng ta đều là người sống lại. Nàng ta cũng không thể tưởng tượng được ân oán kiếp trước thế mà lại giống như ma chú, dây dưa đến tận kiếp này.

Từ khi Diệp Thư Vân đánh bạo ra ngoài qua đêm cùng Mạnh Vân Trạch, nàng ta liền biết Diệp Thư Vân có ý định gì. Diệp Thư Vân muốn mượn chuyện thanh danh bị hao tổn mà nắm lấy Mạnh Vân Trạch, Mạnh Vân Trạch là người trọng tình trọng nghĩa, Diệp Thư Vân cứu hắn, hắn không có khả năng ngồi yên không nhìn, một chiêu này của Diệp Thư Vân nhất định sẽ làm Mạnh Vân Trạch mắc câu.

Tới ngày thứ hai, quả nhiên trong kinh có lời đồn đãi truyền ra, Liễu Thục Nghi kiệt lực đi khắp nơi ngăn chặn lời đồn đãi vì Mạnh Vân Trạch, nào ngờ chưa ngăn được phong ba này, lại thêm một người nói đêm đó thấy Mạnh Vân Trạch và Diệp Thư Vân ôm ấp ở trong rừng, nàng ta nào có thần thông quảng đại như Tôn hầu tử mà có thể dập tắt mọi lời đồn đãi?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp gia nâng cỗ kiệu đỏ thẫm tiến vào Mạnh gia, cái gì cũng làm không được. Mạnh Vân Trạch không yêu nàng ta, nàng ta nào có tư cách và thân phận để nói chuyện.

Diệp Thư Vân chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm vang lên, tinh thần hoảng loạn, nàng nhắm mắt trấn định tinh thần nói: "Sợ là Quận chúa nhớ lầm rồi, lúc trước hầu gia cưới quận chúa chẳng phải vì hầu gia nhầm lẫn người cứu hắn là ngươi sao, đến tột cùng là ai đoạt của ai, chỉ sợ nói không rõ."

Liễu Thục Nghi nheo mắt nói: "Thì sao? Cho dù hầu gia vì việc này mới cưới ta, nhưng sau đó ta và hầu gia ân ái cũng rõ như ban ngày. Nào có giống ngươi hiện giờ, cách ba ngày liền cùng hầu gia nháo loạn đến không thoải mái. Giữa phu thê, quan trọng nhất là tính nết hợp nhau, hiển nhiên ngươi và hầu gia không hề thuộc loại này. Sự thật đã là như thế, ngươi còn muốn nói là ta đoạt lấy của ngươi?"

Liễu Thục Nghi cười càng thành tâm, Diệp Thư Vân càng cảm thấy nàng ta đáng sợ.

"Quận chúa đúng là quý nhân hay quên, trước khi hầu gia rơi xuống nước, quận chúa nhiều lần gửi thϊếp mời hầu gia bàn luận văn đạo, hầu gia có từng đáp ứng chưa, ngay cả một lần cũng có chứ? Nếu không có chuyện ngày ấy, làm sao có những chuyện tiếp theo?"

Ân oán lần đó của nàng và Liễu Thục Nghi giống như câu hỏi gà có trước hay trứng có trước, thật không thể lý giải nổi. Nàng thật không muốn những chuyện đã thành kết cục thế này lại cho không Liễu Thục Nghi.

Đột nhiên một trận trời đất quay cuồng đánh úp vào trong đầu, Diệp Thư Vân đỡ trán nói: "Hôm nay phu thê chúng ta vừa đi săn thú về, thật sự không có tinh thần chiêu đãi quận chúa, thỉnh quận chúa đi trước......"

Lời còn chưa nói xong, Diệp Thư Vân đã thấy hai mắt tối sầm, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, nghiêng người ngã xuống.

Diệp Thư Vân vừa ngã, Tú Ngọc đã lập tức chạy lại, ôm lấy vai Diệp Thư Vân, không để đầu nàng chạm đất.

Phương Hạo kinh hô: "Phu nhân!"

Lúc Liễu Thục Nghi vẫn đang kinh ngạc, Mạnh Vân Trạch đã sải bước vọt tới bên người Diệp Thư Vân, chặn ngang bế lên, lập tức hồi phủ. Từ đầu đến cuối Mạnh Vân Trạch cũng chưa hề liếc mắt nhìn Liễu Thục Nghi một cái, xem nàng ta giống như không khí.

Diệp Thư Vân quả thật đã từng làm người thế thân một đời, nhưng Diệp Thư Vân không lại biết, Liễu Thục Nghi cũng đã sống cả đời dưới bóng ma của nàng.

Nhưng chuyện này nàng ta vĩnh viễn không thể nói rõ cho Diệp Thư Vân.

Diệp Thư Vân hôn mê hơn nửa đêm. Nàng mơ mơ màng màng thấy một giấc mộng, trong mộng sau khi nàng cứu Vương thị, Vương thị vẫn chết, thánh chỉ lại một lần nữa truyền đến, mà Mạnh Vân Trạch lại thờ ơ nhìn nàng ngồi xe ngựa vào cung. Nàng vừa thương tâm vừa tức giận, nhưng lại thật sự không có biện pháp nào tránh thoát.

"Vân Trạch!" Nàng muốn kêu đến lớn tiếng một chút, nhưng cổ họng lại như bị cái gì lấp kín, chỉ có thể ngập ngừng, không thể cao giọng nổi. Nàng biết, đây nhất định là mộng. Nhưng cho dù nàng đã biết đây là mộng, nàng vẫn là hãm sâu vào ác mộng tự mình bện ra, chậm chạp không được bứt ra được.

Trong cơn hoảng hốt, dường như Diệp Thư Vân nghe thấy Mạnh Vân Trạch kêu nàng, nàng cũng kêu một tiếng: "Vân Trạch......"

Xe ngựa cách Mạnh Vân Trạch càng ngày càng xa, nàng dùng hết sức để nhìn Mạnh Vân Trạch, lòng đột nhiên run rẩy, nàng chậm rãi mở mắt ra. Ánh nến lay động không ngừng ánh vào đôi mắt, bên ngoài trời tối thui, trong phòng lại im ắng.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ trong lòng, dường như từ trước đến nay vẫn chỉ có một mình nàng.

Nào biết vừa đảo mắt đã đối diện với cặp mắt tràn ngập tơ máu của Mạnh Vân Trạch, trên mặt hắn không giấu hết mệt mỏi, vô cùng đau lòng nhìn nàng, lại nhớ đến người lãnh khốc vô tình trong mộng kia, giờ phút này lại canh giữ ở mép giường mình, tận tâm tận lực chăm sóc nàng, lòng rung động không thôi.

Diệp Thư Vân đứng dậy ôm lấy Mạnh Vân Trạch, nàng ôm thật chặt, giống như sợ một khi không cẩn thận, Mạnh Vân Trạch sẽ chạy mất.

Mới đầu Mạnh Vân Trạch bị hành động lớn mật như thế của Diệp Thư Vân hù doạ, sau đó hắn ngẩn ra, một lát sau mới nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai Diệp Thư Vân.

Trên người nàng có hương thơm nhàn nhạt, làm cho Mạnh Vân Trạch khó mà định tâm.

Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Gặp ác mộng sao?"

Vừa nãy hắn một bên giặt khăn, mơ hồ nghe thấy Diệp Thư Vân kêu hắn, còn tưởng rằng nàng đã tỉnh, nào biết hắn đi qua nhìn, chỉ thấy nàng đang nói mớ. Mạnh Vân Trạch đem khăn tẩm nước lạnh đặt trên trán nàng, ánh mắt dời xuống lại thấy nước mắt nàng ngưng đọng trên lông mi, liền vô cùng lo lắng, không biết tột cùng đã gặp ác mộng gì lại khiến nàng khổ sở đến thế.

Mạnh Vân Trạch không nói lời nào còn tốt, hắn vừa hỏi lời này, Diệp Thư Vân liền nhớ ủy khuất nàng chịu đựng trong mộng. Diệp Thư Vân buông Mạnh Vân Trạch ra, giận dỗi nhìn về phía khác, chính là không muốn nhìn hắn.

Nhưng nàng vừa làm vậy, Mạnh Vân Trạch thật hoang mang không thôi. Theo đạo lý mà nói, chuyện ban ngày Diệp Thư Vân còn chưa giải thích rõ ràng với hắn, hắn hẳn mới là người nổi nóng, tại sao ngược lại là Diệp Thư Vân tức giận hắn? Nhưng nghĩ lại bộ dáng ủy khuất vừa rồi của nàng, hắn lại không có cách nào khó chịu với nàng.

Mạnh Vân Trạch nhẫn nại hỏi nàng: "Làm sao vậy? Cảm thấy thế nào? Có phải lại khó chịu rồi hay không?"

Diệp Thư Vân sốt cao không lùi, lại vẫn không ngủ an ổn, hắn không thể không lo lắng.

Nghĩ đến hồi sáng Mạnh Vân Trạch dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với Liễu Thục Nghi, Diệp Thư Vân liền giận sôi máu.

Diệp Thư Vân thở phì phì nói: "Không phải ngươi không muốn nói chuyện với ta sao?"

Có lẽ là hắn trúng thất tâm phong* mất rồi, thế mà lại cảm thấy bộ dáng giận dỗi này của Diệp Thư Vân vô cùng đáng yêu hút hồn, khóe miệng bất giác nhấc lên nụ cười nhàn nhạt. Khóe mắt nàng còn chưa khô nước mắt, Mạnh Vân Trạch giơ tay lau đi. Diệp Thư Vân cả kinh, ngây ngốc nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch.

*Là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường.

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Hầu gia làm gì thế?"

Mạnh Vân Trạch lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, nàng cũng không né, hắn nói: "Ta khá thích nàng kêu ta giống trong mộng vậy."

Hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, hắn mới nhận ra vì sao ngày đó hắn nghe thấy Diệp Thư Vân chỉ gọi thẳng tên Thẩm Hàng Khải mà không kêu cả họ, hắn không cao hứng như vậy, thì ra đều có duyên cớ cả.

Diệp Thư Vân gả cho hắn lâu như vậy, trước nay hắn vẫn không nghe thấy nàng gọi tên của hắn, cho dù là gọi đủ họ tên.

Diệp Thư Vân hừ một tiếng, hôm tân hôn của bọn họ nàng đã định kêu hắn như vậy, nhưng hắn lại đảo qua một ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng là cố ý không muốn lôi kéo làm quen với nàng, làm nàng sợ tới mức không dám lên tiếng.

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Sao gia lại không nghĩ đến biểu tình ngày ấy của chàng là như thế nào?"

Mạnh Vân Trạch cười, hắn nói: "Thì ra là đang trách ta."

Diệp Thư Vân không hé răng, Mạnh Vân Trạch lấy khăn lạnh ra. Lúc này Diệp Thư Vân mới phát giác mới vừa rồi nàng bật dậy, trên trán vốn đang đắp lên một miếng khăn.

Mạnh Vân Trạch đứng dậy lui về phía sau một bước, chắp tay thi lễ xin lỗi: "Ta sai rồi."

Đêm trăng nặng nề, bọn họ như bây giờ, đến thực sự có chút bộ dáng của tiểu phu thê.

Lòng Diệp Thư Vân mềm nhũn, vỗ vỗ mép giường, ý bảo Mạnh Vân Trạch ngồi xuống. Chuyện ban ngày kia nàng vẫn nên giải thích cùng Mạnh Vân Trạch, miễn để hắn hiểu lầm.

Mạnh Vân Trạch lấy một kiện áo choàng đến khoác lên trên người Diệp Thư Vân, hắn vừa ngồi xuống, Diệp Thư Vân liền bắt lấy tay áo hắn đùa nghịch.

"Ta không có tâm tư như vậy đối với Hàng Khải. Cái ngọc bội kia đúng thật là biểu ca Hàng Khải đưa cho ta, nhưng lúc ấy hắn nói là tặng lễ tân hôn, nhưng...... Hàng Khải hắn đã từng đề thân với nhà ta." Đầu Diệp Thư Vân còn hơi choáng váng, thanh âm nói chuyện cũng vô cùng nhẹ nhàng, Diệp Thư Vân nhấp miệng nhìn Mạnh Vân Trạch, nàng nói: "Chuyện này ta cũng không muốn muốn giấu chàng."

Mạnh Vân Trạch bĩnh tĩnh nói: "Ta biết."

Diệp Thư Vân kinh ngạc: "Sao chàng biết?"

"Chỉ cần có tâm, không có việc gì khó."

Diệp Thư Vân bừng tỉnh hiểu ra, trách không được hôm nay Mạnh Vân Trạch thấy ngọc bội kia liền phản ứng lớn như vậy. Hắn cho rằng nàng cùng Thẩm Hàng Khải có tư tình, cho nên trộm cất giấu ngọc bội kia không được mới trả về?

Diệp Thư Vân chất vấn hắn: "Cho nên chàng không thèm hỏi ta đã kết luận ta cùng hàng khải có cái gì?"

Về điểm này, Mạnh Vân Trạch không thể biện giải, hắn quả thật đúng là đã nghĩ như thế.

Diệp Thư Vân kéo mạnh tay áo Mạnh Vân Trạch nói: "Chàng cũng quá xem thường ta rồi. Nếu ta có chút tâm tư nào với Hàng Khải, tại sao lúc trước còn cự tuyệt hắn? Ngày ấy hắn đưa ngọc bội cho ta, ta không chịu nhận, trời xui đất khiến thế nào lại nhét vào tay ta. Sau đó ta vẫn luôn đem theo ngọc bội bên người là vì đợi ngày nào gặp phải hắn thì nhanh chóng trả trở về."

Lần trước Liễu Thục Nghi bẫy nàng nói mấy lời làm Mạnh Vân Trạch hiểu lầm nàng thì thôi đi, nào ngờ lần này Mạnh Vân Trạch lại vô thanh vô tức hiểu lầm nàng, nàng làm người thế nào mà Mạnh Vân Trạch lại không tin được chứ?

Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Nàng có biết lai lịch cái ngọc bội kia không?"

Diệp Thư Vân khó hiểu: "Lai lịch gì?"

Nghe Diệp Thư Vân nói như vậy, Mạnh Vân Trạch ngăn không được mà cao hứng. Đúng thật là Thẩm Hàng Khải có tâm tư như thế với Diệp Thư, nhưng xem ra Diệp Thư Vân tuyệt đối không có đáp lại Thẩm Hàng Khải.

Nhưng nói như vậy, ngược lại làm Mạnh Vân Trạch có chút hối hận. Nếu trong lòng Diệp Thư Vân không có Thẩm Hàng Khải, ban ngày hắn ăn dấm chẳng phải có vẻ chính mình đã quá lòng dạ hẹp hòi rồi sao.

Mạnh Vân Trạch không đáp nàng, trong lòng nàng cũng chỉ nhớ kỹ ủy khuất của mình, bất mãn nói: "Chàng lại oan uổng ta."

Mạnh Vân Trạch quẫn bách nói: "Là ta lỗ mãng."

Ánh nến mờ nhạt, nhưng nàng vẫn thấy trên mặt hắn dần dần hiện lên một chút đỏ ửng.

"Thì ra chàng cũng sẽ đỏ mặt sao?"

Mạnh Vân Trạch chợt thấy trên mặt có chút nóng rát, hắn xoay qua mặt đi giấu vào bóng đêm ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác nói: "Vừa nãy nàng mơ thấy cái gì? Có phải trong mộng có ta không?"

Diệp Thư Vân không cần nghĩ ngợi: "Mơ thấy ác mộng."

Mạnh Vân Trạch không biết nên khóc hay cười, nàng đây là vẫn còn giận dỗi với hắn sao.

Diệp Thư Vân cúi đầu, nghiêm túc mà chằm chằm tay áo Mạnh Vân Trạch trong chốc lát, lẩm bẩm: "Đã từng có ai giống ta kéo tay áo chàng như vậy hay chưa?"

Diệp Thư Vân ngẩng đầu chớp mắt nhìn Mạnh Vân Trạch một cái, hắn lờ mờ thấy được ánh sáng chói mắt trong mắt nàng.

"Không có."

Ánh sáng trong mắt Diệp Thư Vân vì một câu này của Mạnh Vân Trạch mà dần dần ảm đạm xuống, Diệp Thư Vân thất vọng nói: "Trí nhớ của chàng thật kém quá đi thôi."