Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 4: Làm thế nào để tăng độ hảo cảm?

Mũi kiếm đâm vào cổ tiểu nam hài, nhưng chỉ đâm vào một chút, liền dừng lại.

Nàng rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng khi lưỡi đao đâm vào thịt trong nháy mắt, nàng phát hiện chính mình vẫn là không hạ thủ được!

Thân là quân nhân tinh thần trọng nghĩa, làm nàng thật sự không có biện pháp gϊếŧ chết một tiểu hài tử, nếu đối phương về sau sẽ là bạo quân, nàng còn có thể nói chính mình là vì dân trừ hại, nhưng nàng rất rõ ràng, đứa nhỏ này, về sau nhất thống Trung Nguyên chính là thiên cổ nhất đế!

Nhìn có máu theo cổ hắn chảy xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Mộc căng chặt, ngữ khí lạnh băng giơ kiếm lên

"Vậy hiện tại thì sao? Ngươi có hận ta hay không?!"

Không thể do dự, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, vô tội thì thế nào, nàng mạc danh xuyên đến địa phương này, chẳng lẽ liền không vô tội?

Tưởng tượng như vậy, ánh mắt nàng lại lần nữa kiên định lên, so với trước sát khí càng mãnh liệt hơn, làm mọi người quỳ trên mặt đất run rẩy lên.

Mặc Lâm Uyên vẫn không nhúc nhích, tử vong kề cận, làm hắn tim đập không tự chủ được nhanh hơn, hắn biết rõ, đối phương muốn gϊếŧ hắn, sát khí kia thật sự là quá mãnh liệt! Nhưng nàng lại ở do dự...... Hiện tại, có lẽ chỉ cần hắn nói một câu, nàng sẽ làm ra một chuyện hoàn toàn bất đồng với quyết định.

Nhưng, muốn cho hắn nói không hận sao?

Mặc Lâm Uyên bi thương cười, nhìn nàng, gằn từng chữ.

"Ngươi muốn gϊếŧ...... Liền động thủ, ta, không lời nào để nói."

Chỉ là nhớ tới mẫu phi bị gϊếŧ, thù diệt tộc, hắn tươi cười càng đẹp!

Nếu hôm nay bất tử, hắn nhất định sẽ làm những người từng khinh hắn nhục hắn hại hắn, trả giá gấp trăm lần ngàn lần!

Dạ Mộc nhìn hắn cười đôi mắt lung lay, tim rung động, tay ấn ở trên chuôi kiếm, cơ hồ cầm không được nó.

Nên có bao nhiêu hận thù, mới có thể làm một hài tử chín tuổi lộ ra nụ cười như vậy...

Lưu lạc vì nô, đao kiếm đâm thịt cũng không mất đi ngạo cốt của chính mình, nàng chẳng lẽ muốn sát một cái người như vậy?

Nháy mắt, Dạ Mộc cảm thấy kiếm trong tay như nặng ngàn cân, đâm xuống dễ như trở bàn tay, lại như thế nào không làm được.

Cuối cùng, chỉ nghe "Loảng xoảng" một tiếng, kiếm rơi trên mặt đất, Mặc Lâm Uyên che lại yết hầu đang đổ máu, kinh ngạc nhìn nàng.

Sau đó liền nghe Dạ Mộc từ trên cao nhìn xuống, phân phó

"Mang về, chữa khỏi hắn."

Mọi người đều thở dài một hơi! Không chết người liền tốt, không chết người liền tốt! Sau đó vội vàng đứng lên.

...... Vừa mới trong nháy mắt kia, bọn họ thở cũng không dám, hai đứa nhỏ này khí thế thật lớn, đối chọi gay gắt, thật giống như người khổng lồ va chạm, cho nên lúc này kết thúc, làm cho bọn họ đều có loại cảm giác tránh được một kiếp nạn.

Mà có một tiểu nô ɭệ vẫn luôn quỳ gối một bên, đột nhiên có nam hài nhào tới!

"Đại tiểu thư! Thỉnh ngài cũng thu ta đi, ta cái gì đều sẽ làm! Cái gì đều nguyện ý làm!"

Người nói lời này là nam hài một thân hắc y, mày rậm mắt to, hai mắt sáng ngời có thần.

Vừa mới thấy Lưu thái úy đối với Mặc Lâm Uyên như vậy, hắn đều xem ở trong mắt, khủng ở trong lòng, cho nên hiện tại nói chuyện khi, thanh âm đều đang run rẩy, nhưng thắng ở trấn định.

Hạ nhân cùng mặt khác các nô ɭệ đều nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, tiểu gia hỏa này có biết hay không cái gì mới là ổ sói hang hổ? Thế nhưng chủ động muốn tiểu thư thu hắn?

Tưởng tượng đến tiểu thư tra tấn người đoạn mệnh, mọi người đều thở dài vì tiểu nô ɭệ ngây thơ.

Dạ Mộc nguyên bản tích tụ tâm tình, nhưng thời điểm nhìn đến tiểu nam hài, nhịn không được cười.

Đứa nhỏ này không tồi, ánh mắt đầu tiên nhìn qua, rất phù hợp với khẩu vị của nàng.

"Được, cùng nhau mang đi!"

"Dạ."

Tỳ nữ cùng hạ nhân không dám chậm trễ, vội vàng đem hai tiểu nô ɭệ đưa đến nơi ở của Dạ Mộc. Mặc kệ tiểu thư lăn lộn bọn họ thế nào đều được, chỉ cần không lăn lộn chính mình liền tốt.

Thời điểm ra khỏi đại sảnh, ánh mặt trời mùi hoa ập vào trước mặt, làm Dạ Mộc nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, dưới bầu trời xanh thẳm, trước mắt hương gỗ chất thoang thoảng, chóp mũi tựa hồ còn vương hương gỗ.

Thật là chân thật, làm nàng thật sự không có biện pháp nào đem nơi này trở thành thế giới trong sách......

Lúc trước nàng cảm thấy nơi này là giả, chỉ là bởi vì thế giới này, không phải lịch sử nàng đã biết, nhưng hiện tại nghĩ đến, nếu quyển sách kia ghi lại, có phải là thế giới song song với lịch sử không? Nàng liền nghĩ lại nhiều người, cũng chỉ có thể viết lại lịch sử, mà không thể về nhà.

Nghĩ đến phụ thân của thân thể này rất đáng sợ, nghĩ đến hài tử kia tuổi còn nhỏ nhưng tương lai là hoàng đế, nghĩ đến nàng xuyên qua chính là một thời không khói lửa không ngừng, còn có Ấp Giới Đồ quỷ gì đó, Dạ Mộc sâu kín thở dài, cảm thấy tiền đồ một mảnh xa vời.

Hơn hai canh giờ sau, Dạ Mộc rốt cuộc sắp xếp rõ ràng tình cảnh của chính mình, kế tiếp, chính là xử lý nam chủ như thế nào.

Nhìn trước mặt hai choai choai nam hài...... Dạ Mộc thật muốn thở dài! Nàng là bộ đội đặc chủng, lại không phải cô giáo mầm non! Vì cái gì muốn xuyên qua đây lại phải nuôi hài tử?

Nhưng không có biện pháp, nếu thế giới này là thật sự, nàng vì trở về, cũng chỉ có thể đi tìm Ấp Giới Đồ, kể từ đó, phải để nam chủ tăng độ hảo cảm đối với nàng!

Khuôn mặt nhỏ của Dạ Mộc nhăn nhó, vốn là khuôn mặt tinh xảo khi rút đi lệ khí càng có vẻ trắng trẻo đáng yêu!

Nhưng mọi người cũng không dám xem nhiều, tiểu thư thích nhất người khác đối với nàng lộ ra biểu tình sợ hãi, nếu không sợ, liền chỉnh đến khi sợ mới thôi, cho nên lúc này Dạ Mộc không nói lời nào, trong phòng lặng ngắt như tờ, không khí thập phần đông lạnh.

"Ngươi, tên gọi là gì?"

Dạ Mộc hỏi tiểu nam hài mặc hắc y kia, hắn nhìn qua mười tuổi bộ dáng khỏe mạnh, hiển nhiên mới vừa làm nô ɭệ không lâu, lớn lên đặc biệt rắn chắc, gầy nhưng rắn chắc hữu lực, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, tựa hồ còn mang theo một chút màu xanh lục, thật giống như sói vậy, khó trách Lưu thái úy sẽ chọn nam chủ xuống tay trước.

Hắn quỳ xuống tới, lớn tiếng nói.

"Bẩm tiểu thư, ta không có tên!"

Dạ Mộc trong lòng đột nhiên có điểm thương hại, đến cái tên cũng không có, xem ra là cô nhi.

"Kia...... Ngươi về sau liền cùng ta họ, kêu Dạ Tiểu Lang."

Lang là một loại sinh vật lợi hại, hy vọng đứa nhỏ này về sau sinh mệnh sẽ cường đại giống dã thú!

Dạ Tiểu Lang đối với tên này thực thích, hai mắt hơi hơi tỏa sáng!

"Dạ Tiểu Lang tạ tiểu thư ban danh, ban họ!"

Hắn lại lần nữa dập đầu, Dạ Mộc nguyên bản không quá thích người khác dập đầu, nhưng lúc này, nàng tốt nhất không cần biểu hiện hành xử khác người.

Tầm mắt vừa chuyển, liền dừng ở Mặc Lâm Uyên trên người, đương nhiên, hắn hiện tại dùng tên giả A Cực.

Lúc này hắn đã bị đơn giản băng bó qua, tinh xảo gầy ốm, trên mặt mất máu quá nhiều nên tái nhợt, nhưng cặp kia như mực đôi mắt lại rất bén nhọn, lưng thẳng, có loại khí chất bất khuất.

Dạ Mộc nghĩ thầm, nam chủ tuy rằng ăn rất nhiều khổ, nhưng góc cạnh vẫn còn, đúng là phải như thế, hắn về sau mới có thể trở thành minh quân cương trực công chính, quả nhiên, ngạo cốt thứ này là trời sinh, mà nàng là người tham gia quân ngũ, rất thưởng thức người có cốt khí.

Bất quá nam chủ hiện tại còn không tín nhiệm nàng, cho nên việc về Ấp Giới Đồ, nàng tạm thời không thể nói với hắn.

Nàng sờ sờ cằm, lớn tiếng nói

"Ngươi...... A Cực, ngươi về sau liền cùng Tiểu Lang học tập, làm hạ nhân bên người bổn tiểu thư! Ta muốn đem các ngươi huấn luyện thật sự lợi hại, giúp bổn tiểu thư tay đấm chân đá!"