Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 46: - Dược Hương

Tin tức của Vân Vụ dù có thể được truyền nhanh hơn tốc độ phi ngựa, nhưng Kim Quy thành nằm ở phía tây bắc của Tấn quốc, còn Thái Sơn môn lại nằm ở phía đông. Khoảng cách này bằng cả chiều dài biên giới phía nam của Trịnh Tề hai nước cộng lại. Khi Bách Phong Linh nhận được tin thì chuyện của Vân Giám Binh đã xảy ra từ khoảng mười ngày trước.

Bách Phong Linh nhanh chóng để lại lời nhắn cho Hoàng Thiên Du rồi nửa đêm canh hai lẻn ra khỏi Thái Sơn môn. Sở Vĩnh Trung đã chờ sẵn ở ngoài, bên cạnh hắn còn có hai con ngựa tốt.

"Tiểu thư."

"Đi thôi!" - Bách Phong Linh hướng hắn gật đầu, rồi nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa.

Hai người cưỡi ngựa rời khỏi Trường Sơn, hướng về Kim Quy thành mà đi.

Hai người đi không ngừng nghỉ, ngựa mệt thì thay ngựa mới, đêm nghỉ trên đường, hái hoa quả dại mà ăn, múc nước sông mà uống.

Sau mấy ngày đường, tin tức mới từ Kim Quy thành lại được đưa tới.

Hiện giờ, Vân Giám Binh ngoại thương đã không còn nguy hiểm, nhưng không hiểu sao vẫn chưa tỉnh dậy. Hồng Phượng đã đưa hắn tới một nơi bí mật trong thành để dưỡng thương.

Vân Giám Binh bây giờ là người của Vân Vụ các. Không tìm thấy hắn, Dược gia mấy ngày nay đều tới Vân Vụ các để đòi người.

Dù Tam đại chủ quản Hỏa Phụng, Thanh Ly, Lăng Quang đều đã cam kết Vân Giám Binh không còn bất cứ liên can nào tới Vân Vụ các, nhưng Dược gia vẫn không có một chút tin tưởng.

Dược gia một bên chờ Vân Mộng Điệp các chủ tới cho bọn hắn một lời giải thích, một mặt tiếp tục lùng sục khắp Kim Quy thành tìm kiếm Vân Giám Binh.

Khi Bách Phong Linh cùng Sở Vĩnh Trung tới Kim Quy thành thì Vân Giám Binh đã "mất tích" được một tháng.

Hai người không vào thành, mà nhanh chóng cưỡi ngựa đi tới cơ sở Vân Vụ các ở ngoại thành. Nơi này hiện tại không khí đang rất trầm trọng. Vân Vụ các nhân ở đây tập trung nhiều hơn bình thường vài lần, một tiểu đoàn của Phong Vân đoàn đang cắm trại ở ngoài, còn ám vệ của Ám Vân đường cũng không ở trong tối nữa, mà thay nhau đi tuần trong phủ, như thể đang phô trương thanh thế cho kẻ nào đó xem.

Thấy lệnh bài thân phận của hai người, nét mặt căng thẳng của kẻ giữ cửa liền giãn ra.

"Mộng Điệp cô nương, Mạnh Chương đại nhân, hai người rốt cục cũng tới rồi!"

***

Ở đại sảnh của Vân Vụ các hiện tại, Bách Phong Linh đang chễm chệ ngồi ở chủ vị, đằng sau lưng nàng là bốn vị chủ quản, cùng với Kim Quy thành quản sự, Vân Lam Oanh.

Phía dưới là người của Dược gia, dẫn đầu là Dược gia Tam trưởng lão.

"Vân Mộng Điệp cô nương, nghe danh đã lâu, ta quả thực không ngờ Vân Vụ các các chủ lại là một nữ nhân trẻ, lại tài mạo song toàn như vậy." - Dược gia Tam trưởng lão vừa vuốt râu vừa nói.

Các cổ thế gia đều tu luyện tinh thần lực. Huyễn thuật dịch dung của Bách Phong Linh không thể che dấu được ánh mắt sắc bén của một vị Dược gia trưởng lão. Dù dung mạo hiện tại của nàng rất tầm thường, nhưng Tam trưởng lão vẫn có thể nhìn được mĩ nhan ẩn giấu bên dưới.

Bách Phong Linh mỉm cười, gỡ bỏ lớp huyễn thuật trên khuôn mặt mình. "Không hổ là Dược gia, tinh thần lực của Tam trưởng lão quả thật là không tồi. Mộng Điệp đã tự bêu xấu mình rồi."

Tam trưởng lão có thể bình tĩnh, nhưng Dược gia đệ tử đằng sau lão thì không được như vậy. Bọn họ nhìn thấy nàng có thể dùng tinh thần lực để dịch dung, ai cũng hít vào một ngụm khí lạnh. Không ngờ tinh thần lực còn có thể dùng như vậy!

Tam trưởng lão cười ha hả hai tiếng, "Cũng không ngờ Trung châu lại có một nhân tài như Mộng Điệp cô nương đây. Ta vẫn luôn tò mò về năng lực của kẻ có thể gây dựng một thế lực lớn trong thời gian ngắn như vậy, xem ra, ta vẫn là đánh giá thấp Vân Vụ các rồi."

Lão nói tiếp, "Lão phu tên Dược Vu Tinh, lần này ta thay mặt Dược gia tới đây bắt một kẻ phản đồ. Cụ thể chuyện như thế nào thì có lẽ cô nương cũng đã biết rồi. Ta không muốn vòng vo nhiều nữa. Nếu Vân Vụ các chấp chứa hắn thì mời cô nương hãy giao hắn ra đây."

Bách Phong Linh cầm chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, giả vờ bình tĩnh hướng Tam trưởng lão nở một nụ cười mỉm.

"Dược trưởng lão, bổn các trước đây không biết người này là Dược gia phản đồ nên mới thu nhận, nay bổn các đã trục xuất người này. Hắn ta hiện tại không còn có liên quan gì tới Vân Vụ các nữa, Dược gia hà cớ gì lại làm phiền bổn các? Nếu là bởi chuyện chúng ta từng thu nhận hắn, Vân Vụ các nguyện ý bồi thường. Dược trưởng lão thấy thế nào?"

Dược Vu Tinh thu hồi vẻ hiền hòa trên khuôn mặt, cánh tay giơ lên đập mạnh xuống bàn gỗ bên cạnh, rồi hướng mấy người Bách Phong Linh phóng xuất uy áp.

"Hừ! Các ngươi còn muốn chối? Nếu không phải Vân Vụ các hết sức che giấu thì làm sao chúng ta chưa tìm ra được tên phản đồ này. Ta biết hắn còn đang ở trong Kim Quy thành này. Người của Dược gia trong máu huyết đều có dược hương, chỉ cần mấy ngày nữa là chúng ta có thể tìm ra hắn. Tới lúc đó, ta xem Vân Vụ các và Vân cô nương đây sẽ hướng chúng ta nói như thế nào."

Tay uống trà của Bách Phong Linh bỗng trở nên hơi run rẩy. Xém chút nữa là nàng đã đánh rơi chén trà này xuống đất rồi.

Dược hương? Là thứ giống như thứ dược mà Dược Cao Lãng kê cho nàng? Thứ mà hắn dùng để tìm thấy nàng khi còn ở Long Hổ thành? Nếu thật sự là thứ đó, thì Vân Giám Binh nguy rồi.

Chết tiệt! Ai có thể ngờ được Dược gia lại có cả thủ đoạn này.

Dược Vu Tinh nhìn biểu hiện hơi thất thố của Bách Phong Linh thì hơi nheo mày, như thể vừa bắt được một chi tiết quan trọng nào đó.

"Mộng Điệp cô nương. Trên người cô nương cũng có dược hương, dù ta không biết là tên đệ tử Dược gia nào dám phạm vao gia quy mà cho cô nương dùng vị dược này, nhưng mà, cô nương hẳn là có chút hiểu biết về dược hương của Dược gia đi?" - Dược trưởng lão vừa nói vừa chậm rãi vuốt râu.

Lão lại tiếp, "Dược hương đối với kẻ khác thì không có chút tác dụng gì, nhưng đối với những người hàng ngày tiếp xúc với thảo dược như Dược gia chúng ta thì khác. Con cháu trung tâm của Dược gia ai cũng có thể phân biệt được mùi hương này. Ta thân là Dược gia trưởng lão, đương nhiên là cũng có cái khả năng này. Lại nói, người của Dược gia đều bị dược hương nhiễm huyết. Dược hương này vốn chỉ có tác dụng giúp Dược gia chúng ta truy tìm đệ tử hái dược lạc trong núi, hay để nhận diện môn hạ đệ tử, nhưng cũng có thể giúp chúng ta truy tung mấy kẻ phản đồ."

Nói tới đây, Dược Vu Tinh bất chợt đứng lên.

"Được rồi. Nếu Vân Vụ các đã không có lòng hợp tác, Dược Vu Tinh ta cũng sẽ không ép các ngươi nữa. Chỉ mong là, khi ta tìm được tên phản đồ kia, bên cạnh hắn sẽ không có người của Vân Vụ các."

Bách Phong Linh cũng đứng dậy, hướng Dược trưởng lão hành lễ.

"Chuyện này là đương nhiên. Dược trưởng lão, mời!"

Dược Vu Tinh phất tay áo cùng với nhóm người Dược gia bỏ đi. Bọn họ vừa đi khuất, Bách Phong Linh liền thở hắt ra một hơi, ngồi sụp xuống ghế, rồi lấy tay day huyệt thái dương.

"Lần này nguy rồi! Ta chưa hề tính đến chuyện Dược gia có thể nhờ vào dược hương mà truy tung Giám Binh."

Hồng Phượng đứng đằng sau nàng, lúc này mắt đã rơm rớm nước.

"Tiểu thư! Ta sẽ đưa Giám Binh đi. Hắn là tướng công của ta, ta không thể bỏ mặc hắn như vậy được. Ta cũng không muốn vì hắn mà liên lụy tiểu thư hay là Vân Vụ các. Tiểu thư, công ơn của người ta sẽ nhớ mãi." - Hồng Phượng vừa nói vừa quỳ xuống, dập đầu trước Bách Phong Linh.

Nàng lại tiếp, "Lần này ta đi có lẽ là thập tử vô sinh. Tiểu thư, còn có mấy người các ngươi không cần vì vậy mà đau buồn, cũng đừng tìm cách trả thù cho ta. Ta đi rồi, các ngươi hãy thay ta chăm sóc tiểu thư cho tốt, giúp Vân Vụ các phát dương quang đại, chỉ cần như vậy, ..."

Bách Phong Linh không để Hồng Phượng nói hết lời, trợn mắt nhìn nàng, nhanh chóng lôi nàng ấy đứng dậy.

"Ngươi nói linh tinh cái gì đó? Ta khi nào cho phép ngươi một thân một mình đưa Giám Binh đi. Ta còn ngồi ở đây, sao lại có chuyện ta khiến ngươi đi chịu chết một mình được?"

Hồng Phượng lúc này mặt đã nhem nhuốc nước mắt, tay nắm chặt tay tiểu thư của nàng, nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, "Không được đâu tiểu thư, chuyện này quá mạo hiểm, tiểu thư không thể ..."

Bách Phong Linh khoát tay: "Ý ta đã quyết, ngươi đừng nói nữa. Một mình ngươi đi thì thập tử vô sinh, có thêm chúng ta nữa thì sẽ thành cửu tử nhất sinh. Chỉ có kẻ ngu mới không biết phải chọn như thế nào."

Ba người Tiểu Lan, Sở Vĩnh Trung và Chu Thái An nãy giờ chưa nói gì, hiện tại cũng giơ tay ra đỡ Hồng Phượng dậy, ánh mắt chắc nịch nhìn nàng. Ý bọn hắn cũng đã sớm quyết. Vân Giám Binh và Hồng Phượng là gia đình của bọn hắn, mà đã là gia đình, thì không thể bỏ rơi nhau trong lúc hiểm nguy.

Hồng Phượng lòng đầy cảm động, ánh mắt cảm kích nhìn về mấy người trước mặt nàng. Nàng không tiếp tục khuyên bảo bọn họ nữa, vì nàng biết, nếu nàng ở trong vị trí của bọn họ, nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Năm vị đứng đầu của Vân Vụ các lúc này đang cùng nhau ngồi xuống bàn bạc kế hoạch ứng phó với Dược gia, cứu Vân Giám Binh. Không ai biết rằng, số phận của tổ chức tình báo hàng đầu của Phong Vũ đại lục đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Hơn một canh giờ sau, kế hoạch của bọn họ đã thành hình. Năm người đứng dậy, đang chuẩn bị chia nhau ra làm việc, thì một tên gia nô hớt hải đi vào.

"Vân cô nương, các vị đại nhân, có một vị tự xưng là Dược công tử tới cửa bái phỏng." Tên gia nô nói.

Năm người đồng loạt nhíu mày nghi hoặc. Không phải Dược gia vừa mới rời đi sao? Chẳng nhẽ bọn hắn nhanh như vậy đã tìm ra người. Hay là Dược ra muốn cử người đến giữ chân bọn họ? Hẳn là vậy đi. Không được, mấy người bọn họ không còn nhiều thời gian nữa, nhất định phải đi ngay.

Bách Phong Linh nói với tên gia nô: "Bảo hắn chúng ta không ở đây, mời hắn hôm khác lại tới."

Tên gia nô nghe tới đây thì giơ tay áo lên lau mồ hôi, lắp bắp chỉ ra đằng sau lưng rồi nói:

"Nhưng mà .... nhưng mà ... Dược công tử có lệnh bài khách quý của Vân Vụ các, nên ... nên ... nên tiểu nhân đã dẫn hắn tới đây rồi."

Bách Phong Linh mày nhíu càng chặt. Lệnh bài khách quý? Là Dược Cao Lãng? Hắn còn mặt mũi tới đây gặp nàng?

Lúc này, Dược Cao Lãng một thân bạch y bước vào, đi thẳng tới chỗ Bách Phong Linh.

"Linh nhi. Muội ..."

Bốn người đằng sau thấy hành động của hắn thì tiến lên mấy bước, đứng chắn trước mặt của Bách Phong Linh, lại giơ vũ khí hướng về phía hắn, vẻ mặt đầy thù địch.

"Thì ra là Dược thần y đại giá quang lâm. Thứ lỗi cho Phong Linh không thể tiếp được." Bách Phong Linh lạnh giọng.

Hướng về phía bốn kẻ thủ hạ, nàng lại nói, "Chúng ta đi!"

Năm người lùi về phía sau mà đi. Còn Dược Cao Lãng cũng không để ý tới mấy thanh vũ khí trước mặt, vẫn tiếp tục tiến tới.

"Linh Nhi, muội nghe ta giải thích đã!"

Bách Phong Linh mím môi, vẫn tiếp tục lùi về sau, "Thực có lỗi, bây giờ ta có công chuyện, không có thời gian nghe Dược thần y giải thích."

Dược Cao Lãng thở dài, cũng không tiếp tục tiến tới nữa.

Hắn nhìn Bách Phong Linh với ánh mắt buồn bã rồi nói: "Vậy được rồi. Ngày mai, ta chờ nàng ở Yên Vụ quán. Không gặp không về."

Nói xong, hắn dứt khoát xoay người bỏ đi.

Hắn đi rồi, Tiểu Lan gương mặt bối rối quay ra nhìn Bách Phong Linh.

"Tiểu thư, lẽ nào, không phải là Dược công tử sao?"

Bách Phong Linh nhíu mày. Chuyện thân phận thật của Vân Giám Binh ngoài mấy người bọn họ ra thì chỉ có Dược Cao Lãng biết. Vân Vụ các cũng đã cẩn thận tạo ra một thân phận giả cho hắn, lại che dấu tất cả những dấu vết liên quan tới quá khứ kia của hắn. Nếu nói không phải Dược Cao Lãng báo cáo chuyện này cho Dược gia, nàng nhất định không tin.

Thực ra thì, Bách Phong Linh hiểu được, Dược Cao Lãng thân là đệ tử Dược gia, hắn nhất định phải có trách nhiệm với gia tộc của mình. Nàng không trách hắn, nàng chỉ trách nàng ngày đó trong một giây phút bốc đồng đã đem chuyện này ra nói với hắn.

Nhưng mà, thái độ hôm nay của hắn rất lạ. Nếu hắn thực sự đã đem tin tức của Vân Giám Binh báo cho Dược gia, nhất định hắn sẽ không tới đây tìm nàng muốn giải thích. Chẳng nhẽ thực sự là hiểu lầm?

Bách Phong Linh lắc lắc đầu. "Không nói tới chuyện này nữa. Chuyện cấp bách bây giờ là an toàn đưa Giám Binh ra khỏi Kim Quy thành trong đêm nay. Thời gian không còn nhiều nữa. Chúng ta đi thôi!"

Bốn người thủ hạ của nàng đồng loạt gật đầu, rồi ai nấy nhanh chóng theo phân công nhiệm vụ của mình mà đi làm việc.