Chuyện của Lâm Sơn Ca qua đi, Bách Phong Linh lại trở về với cuộc sống bình thường của nàng.
Lại hơn ba tháng trôi qua, tiết trời bây giờ đã sang đông. Bởi Lạc An thành nằm ở phía bắc Trịnh quốc, mà Trịnh quốc lại nằm phía tây bắc của đại lục, nên mùa đông ở nơi này khá khắc nghiệt.
Bách Phong Linh rất ghét cái lạnh, nên cả tháng nay nàng cũng lười ra ngoài, hàng ngày chỉ ngồi trong phòng sưởi đọc sách, luyện tinh thần lực.
Vân Vụ các kinh doanh phi thường không tệ. Thế lực của nàng giờ đã vươn tới được Tấn quốc ở phía nam và Tề Quốc ở phía đông.
Vân Vụ các hoành không xuất thế khiến tam quốc trở tay không kịp. Dù cả ba nước từ hai tháng trước đều đã lập ra thế lực phản gián của riêng mình. Nhưng mà, dù Vân Vụ các mới chính thức xuất thế được vài tháng, nhưng gốc rễ của nó đã cắm thật sâu trên Phong Vũ đại lục.
Lại nói, dù triều đình ba nước đều không ưa Vân Vụ các, nhưng không bên nào dám ra mặt loại bỏ Vân Vụ các cứ điểm ra khỏi bản đồ của mình.
Nếu bọn họ chọc vào vị các chủ thần bí kia, có khi hắn ta sẽ dồn hết tinh lực vào việc bán thông tin của bọn họ cho hai nước còn lại. Thế chân vạc của ba nước đem lại sự hỗ trợ không nhỏ cho việc Vân Vụ các phát triển.
Hiện tại, Bách Phong Linh đang ngồi trong phòng đọc tin tức gửi về từ Tấn quốc. Từ khi Vân Vụ các mở chi nhánh ở Thăng Long thành, kinh đô Tấn quốc, thì Bách Phong Linh đã sai người chú ý đến tin tức về chuyện gián điệp Tấn quốc ở Trịnh quốc mấy năm trước.
Chu Thái An cũng rất lo lắng về chuyện này, thế nên hắn đã tự thân xuất mã tới Thăng Long thành để điều tra. Mối thù diệt tộc, Chu Thái An hắn nhất định phải trả.
Tin tức mà Bách Phong Linh đang đọc chính là thư tín mà Chu Thái An mới gửi về.
Năng lực của Vân Vụ các ở Tấn quốc đế đô bây giờ vẫn rất có hạn, đã lâu như vậy rồi mà không tra ra được chuyện gì. Xem ra, chuyện này chỉ có thể tìm hiểu từ phía Lạc An.
Bách Phong Linh đặt bút viết một bức thư hồi âm cho Chu Thái An. Thứ nàng viết xuống chính là Vân mã mà nàng sáng tạo ra. Thư tín cấp cao của Vân Vụ các đều được truyền đi bằng cách này. Nàng đây là muốn gọi hắn trở về Lạc An thành.
Tiểu Huệ đi gửi mật hàm chưa được bao lâu thì đã vội vã quay trở lại.
"Chuyện gì?" - Bách Phong Linh hỏi.
"Tiểu thư, có tin tức Vân Diễm gửi tới từ trong cung." Tiểu Huệ đáp.
Vân Diễm mấy ngày lại gửi thư tới, sao Tiểu Huệ phải gấp gáp vậy.
Tiểu Huệ không chờ nàng hỏi, vội nói tiếp:
"Tiểu thư, Lâm Thục Tần gửi tin, nói là đã tra được manh mối về Chu gia án."
Bách Phong Linh sửng sốt, nhanh chóng nhận lấy mật hàm từ trong tay Tiểu Huệ.
Lại nói đến Lâm Thục tần, Bách Phong Linh nàng không ngờ, Lâm Sơn Ca vốn là một nữ tử yểu điệu, tới khi vào cung lại không chịu thua bất kỳ một vị phi tần nào.
Lâm Thục tần có tài cầm kỳ thi họa, lại có dung mạo trẻ trung, xinh đẹp, rất nhanh đã được Tân Chính vương sủng ái.
Địa vị của Lâm Thục tần trong cung tăng lên nhanh chóng, Vân Diễm cũng nhờ đó mà dễ dàng hoạt động. Vân Vụ các cũng nhờ đó mà cài được rất nhiều người vào hoàng cung. Tân Chính vương chắc không ngờ được, nơi ở của Thục tần lại chính là cứ điểm quan trọng của Vân Vụ các thần bí mà hắn ghét cay ghét đắng.
Theo thư của Lâm Sơn Ca gửi, Trịnh đế hồ đồ, nàng chỉ cần chuốc rượu say một chút, mở miệng thăm dò chuyện của Chu gia, ông ta liền nói cho nàng.
Thật ra Trịnh vương cũng không biết rõ chi tiết, vả lại Lâm Sơn Ca cũng không dám hỏi quá sâu, nên nàng chỉ biết được, chuyện mấy năm trước có liên quan rất lớn đến Đại hoàng tử Trịnh Phúc Thái.
Bởi Chu Đề đốc bị gán tội giúp Tấn quốc ám sát Nhị hoàng tử, sau lại bị Nhị hoàng tử bắt được, Bách Phong Linh vẫn luôn đinh ninh kẻ sau màn là Nhị hoàng tử Trịnh Phúc Nguyên.
Xem ra, chuyện năm đó có vẻ là Đại hoàng tử muốn ám sát Nhị hoàng tử rồi đổ tội cho Chu Đề đốc, một công đôi việc.
Sau đó không biết là Nhị hoàng tử thực sự không biết hay là giả vờ không biết kẻ muốn gϊếŧ mình là hoàng huynh. Có lẽ hắn biết người thực sự đứng sau màn, nhưng lại muốn tiếp tay cho kẻ thù để loại bỏ đi con cờ trung lập Chu gia này.
Chuyện này, chắc chỉ có vị Nhị hoàng tử kia là biết rõ.
Bách Phong Linh lại viết thêm hai bức mật hàm. Một bức, nàng sai người đưa tới cho Chu Thái An, báo cho hắn biết Chu gia án đã có manh mối. Bức thứ hai gửi cho Tiểu Lan và Hồng Phượng, sai các nàng cài thêm nhân thủ vào phủ của nhị vị hoàng tử, điều tra chuyện này cho ra nhẽ.
Xong việc, nàng tự mình tiến cung tìm gặp Thập công chúa.
Gần một năm qua, Bách Phong Linh vẫn thường xuyên vào cung diện kiến Thập công chúa, lần nào cũng mang theo bạch ngọc kỳ bàn tới cũng nàng chơi cờ.
Trong lúc chơi cờ, hai người cũng hay đàm luận chuyện thế sự. Bách Phong Linh và Thập công chúa tính tình khá hợp nhau, đều không thích bàn chuyện son phấn, lụa là, trang sức như những nữ nhân tầm thường khác.
Thập công chúa từ nhỏ được đi theo các vị hoàng tử học tập, biết rất nhiều chuyện về Phong Vũ đại lục mà Bách Phong Linh không biết. Bách Phong Linh lại có rất nhiều kiến giải mới lạ, phá cách khiến Thập công chúa thưởng thức không thôi.
Thập công chúa biết Bách Phong Linh thích đọc sách, thỉnh thoảng còn trộm sách trong thư phòng của Đại hoàng tử cho nàng mượn. Từ ngày kết bạn với Thập công chúa, Bách Phong Linh cũng không cần sai Sở Vĩnh Trung tới hoàng cung trộm sách nữa.
Bách Phong Linh lần này lại tiến cung, thái giám ở cửa không cần hỏi mà quen thuộc dẫn nàng thẳng tới Hải Quỳnh cung. Tới nơi, tên thái giám cho người vào cung báo cho Thập công chúa biết Bách gia Thập Thất tiểu thư tới rồi tự giác rời đi.
Bách Phong Linh đứng chờ một lúc, liền có một tỳ nữ tới dẫn nàng tới hoa viên.
Thập công chúa đang ngồi đánh đàn, thấy Bách Phong Linh tới, liền ngừng tay, ngẩng mặt mỉm cười hỏi:
"Phong Linh muội, sao hôm nay lại không báo trước mà tới đây thế này?"
Bách Phong Linh hành lễ:
"Bái kiến công chúa. Phong Linh mấy ngày không được đánh cờ với công chúa, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, nên hôm nay mới mạo muội tới đây quấy rầy công chúa, mong công chúa chớ trách."
Thập công chúa sai người mang đàn đi, lại sai tỳ nữ mang một tách trà tới rót cho Bách Phong Linh.
"Ta làm sao lại trách muội chứ. Trong cung nhàm chán, tiểu muội đến thăm ta đương nhiên ta rất vui."
Bách Phong Linh ngồi xuống trước mặt Hải Quỳnh công chúa, đặt bạch ngọc kỳ bàn xuống, lại sai tỳ nữ đằng sau đưa cho Hải Quỳnh công chúa một xấp vải:
"Vải này là bá phụ ta mới mua được từ thương nhân hải ngoại. Ta nghĩ công chúa sẽ thích nên mang tới cho công chúa một xấp."
Hải Quỳnh công chúa tươi cười nói:
"Đồ của Phong Linh muội tặng, đương nhiên là ta thích."
Hải Quỳnh công chúa nhận lấy quà của Bách Phong Linh, rồi bắt đầu cùng nàng chậm rãi ngồi chơi cờ.
Đánh được một lúc, Bách Phong Linh tựa như vô tình, hỏi Hải Quỳnh công chúa:
"Hải Quỳnh công chúa, hôm trước ta tự dưng nghĩ tới chuyện Chu Đề đốc cấu kết với Tấn quốc gần hai năm trước, thấy có rất nhiều điểm đáng thắc mắc."
Bách Phong Linh ngừng lại, ngẩng lên xem sắc mặt của Thập công chúa một chút. Thấy nàng vẫn bình thản, chắc là có ý muốn Bách Phong Linh tiếp tục nói. Bách Phong Linh lại tiếp:
"Chu gia là thế gia của Trịnh quốc đã nhiều đời nay, đời nào cũng có người làm võ quan cho triều đình. Ta không tin, Tấn quốc chôn một con cờ sâu như vậy chỉ để ám sát Nhị hoàng tử. Lại nói, nếu Chu gia chỉ là bị kẻ khác mua chuộc ép bức, tại sao hai năm ta không ai điều tra về kẻ đằng sau sai khiến Chu gia?
Có thể do Phong Linh là một tiểu nhân vật, không biết được chuyện triều chính. Nhưng mà Hải Quỳnh công chúa ở trong cung có biết gì về chuyện này không? Phong Linh thực sự rất tò mò."
Bách Phong Linh hỏi xong, Hải Quỳnh công chúa cũng không trả lời nàng, chỉ tiếp tục chăm chú nhìn vào ván cờ. Chẳng nhẽ là nàng ấy không muốn nói tới chuyện này? Xem ra nàng đã quá hấp tấp rồi.
Bách Phong Linh vội vàng nói: "Là Phong Linh nhiều lời rồi."
Hải Quỳnh công chúa lúc này mới ngẩng đầu lên, chậm rãi đáp:
"Phong Linh muội cũng là người thông minh. Chuyện này ắt hẳn ngươi đã rõ trong lòng, cần gì phải hỏi ta cơ chứ. Một con cờ mình không khống chế được, chỉ có thể trở thành vật hi sinh."
Bách Phong Linh giả vờ sợ hãi: "Vậy là, Nhị hoàng tử lại dám dùng cả tính mạng của mình ra để đánh cược ư? Phong Linh nghe nói trong lần ám sát đó Nhị hoàng tử đã bị thương rất nặng, còn phải dưỡng thương hơn một tháng mới có thể đứng dậy được cơ mà."
Hải Quỳnh công chúa mỉm cười thâm sâu: "Thực ra đó mới chính là điều đáng tiếc nuối nhất."
Bách Phong Linh ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi. Quả nhiên, Chu gia án chính là do Đại hoàng tử và Diễm phi bày ra. Nàng tới đây vốn cũng chỉ ôm may mắn, thật không ngờ Thập công chúa lại biết đến chuyện này, lại còn dám nói ra cho nàng.
"Phong Linh muội, ta nói những lời này là tin tưởng muội sẽ chọn đúng phe." - Trịnh Hải Quỳnh mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Bách Phong Linh.
Bách Phong Linh không hiểu ý của nàng.
"Công chúa, Phong Linh chỉ là một vị tiểu thư không đáng để mắt tới của một Bách gia nhỏ bé. Chỉ sợ là, Phong Linh không giúp ích gì được cho Đại hoàng tử."
Hải Quỳnh công chúa lại nói:
"Ta rất thưởng thức muội, hoàng huynh và mẫu thân cũng vậy. Bách phủ tuy nhỏ, nhưng muội là một nữ nhân có tài, ta tin là muội ngày sau có thể giúp sức cho hoàng huynh."
Bách Phong Linh không biết phải nói gì. Hải Quỳnh công chúa đây là muốn nàng gả cho đại hoàng tử ư? Nàng mới mười lăm tuổi thôi mà! Theo tục lệ của Trịnh quốc, nữ tử mười bảy tuổi còn nam tử mười tám tuổi mới được tính là đến tuổi có thể được gả đi.
"Qua tết muội cũng 15 rồi nhỉ. Mấy tháng nữa, ta sẽ xin phụ hoàng đính ước muội cho hoàng huynh. Như thế, muội có thể được đưa vào cung, chúng ta cũng sẽ có cơ hội thường xuyên chơi cờ rồi. Tuy với gia thế của Bách gia thì muội sau này không thể lên được phi phẩm, nhưng làm một vị tần vẫn là điều Hải Quỳnh ta có thể hứa được. Lại nói, kỳ nghệ của ta đều là do hoàng huynh dạy. Muội thích cờ như vậy, nhất định sẽ rất thích hoàng huynh."
Quả nhiên Bách Phong Linh đã đoán trúng. Tin tức này như sấm động trời quang, khiến cho nàng trở tay không kịp. Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ bị gả đi nhanh như vậy. Nàng mới mười lăm tuổi, theo tục lệ thì Trịnh Phúc Thái sẽ không được chạm vào nàng cho đến lúc nàng làm lễ thành nhân. Nhưng mà, bị giam cầm trong cung cấm cũng không phải là điều gì tốt đẹp cả.
Bách Phong Linh rời Hải Quỳnh cung về Bách phủ. Nàng cũng không nhớ mình đã hồi phủ như thế nào, bởi trong đầu nàng là một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Năm sau nàng 15 tuổi, còn Đại hoàng tử Trịnh Phúc Thái cũng đã hơn 30 tuổi. Trịnh Phúc Thái đã nạp phi từ lâu, nhi tử lớn nhất của hắn năm nay cũng đã hơn mười tuổi.
Không nói đến chuyện tuổi tác, thì Trịnh Phúc Thái với nàng cũng không thể nào. Trịnh Phúc Thái là kẻ hại Chu gia bị chu di tam tộc, là kẻ thù lớn nhất của Chu Thái An. Chu Thái An là thủ hạ thân cận của nàng, hắn đối với nàng như một đệ đệ thân cận, nàng cũng đã hứa sẽ giúp hắn báo thù.
Nếu bây giờ nàng trở thành thϊếp của Trịnh Phúc Thái, không biết Chu Thái An sẽ phát điên hay sẽ tức giận mà chết đây.
Chuyện này nhất định không được. Cũng may, nàng còn có mấy tháng để chuẩn bị.
Trịnh Phúc Thái nhất định phải chết thì Chu gia mới có thể an nghỉ. Dù Bách Phong Linh rất quý mến Hải Quỳnh công chúa, nhưng chuyện này phải xin lỗi nàng ấy vậy.
Nể tình bằng hữu gần một năm nay, Bách Phong Linh có thể đảm bảo sẽ không lôi Hải Quỳnh công chúa vào sónh gió này. Còn Đại hoàng tử, Diễm phi và cả phe phái của hắn thì không thể tha thứ được.
Lòng Bách Phong Linh rối như tơ vò, nhưng biết mình không thể làm gì bây giờ được, liền lên giường đi ngủ. Chuyện này nàng nhất định phải chờ thủ hạ của nàng tới cùng nhau bàn luận mới được.
***
Chu Thái An được Bách Phong Linh gửi tin, vội vàng cấp tốc chạy từ Tấn quốc về. Hồng Phượng và Tiểu Lan đang lo việc của Vân Vụ các cũng lên đường trở về Lạc An. Còn Sở Vĩnh Trung vẫn luôn ở Lạc An thành đốc thúc ám vệ điều tra chuyện của Chu gia.
Khi Chu Thái An về tới nơi cũng đã là năm ngày sau. Hắn vừa về, Bách Phong Linh liền tập hợp thủ hạ tới tiểu viện bàn kế sách.
Nghe Bách Phong Linh nói Đại hoàng tử có ý nạp nàng làm thϊếp, đến cả kẻ lạnh lùng như Sở Vĩnh Trung cũng phải há hốc mồm. Chu Thái An mặt từ trắng bệch, hết chuyển sang đỏ rồi lại thành tái xanh, trông không khác gì một con tắc kè.
Bách Phong Linh thấy vậy, hướng hắn nói:
"Ta mới không muốn làm thϊếp của hắn, ngươi lo cái gì chứ. Vấn đề chỉ là, bây giờ chúng ta không thể tiếp tục chậm chạp được. Thế lực của Đại hoàng tử nhất định phải bị lật đổ sớm.
Nhưng mà, chúng ta bây giờ chưa có thực lực này. Cách duy nhất chỉ có là mượn tay của Nhị hoàng tử."
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử Trịnh quốc mấy năm nay vẫn luôn ở thế cân bằng. Tam hoàng tử năm nay mới mười tuổi, trong triều lại không có thế lực nên không thể gây nên sóng gió gì.
Trịnh đế ngày càng già yếu, hai vị hoàng tử cũng thực sự gấp rút rồi.
Bách Phong Linh và chúng thủ hạ ngồi bàn chuyện hết nguyên một ngày, bỏ cả mấy bữa ăn. Nói chuyện xong, mấy người bọn họ cũng không ở lại mà ai nấy mặt mày nghiêm trọng nhanh chóng rời đi.
Mấy người thống nhất quyết định, từ ngày mai, Vân Vụ các sẽ từ chối bán tin tức cho phe phái của Đại hoàng tử, lại dùng hết sức lực tìm hiểu thông tin của hắn đen bán cho Nhị hoàng tử.
Vân Vụ các nhân thủ ít, thực lực cũng không có nhiều, nhưng chuyện bỏ đá xuống giếng này bọn hắn là làm rất giỏi.
Còn nữa, đây cũng chỉ là bước đầu trong kế hoạch của Vân Vụ các, cũng là bước đơn giản nhất. Kế hoạch này không đơn giản như vậy. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không thì, chỉ cần một cơn mưa xuân tới, đám cỏ ấy sẽ lại mọc lên, mạnh mẽ hơn trước.
Thế cục cân bằng của kinh đô Trịnh quốc từ hôm nay, vì một tiểu nữ tử không muốn gả cho người ta mà dần dần biến chuyển.
Nếu lúc này Thập công chúa biết, một lời nói hữu hảo của nàng ban chiều lại khiến thế lực của đại hoàng huynh lung lay, cơ đồ của Trịnh quốc biến chuyển, thì không biết nàng ấy sẽ hối hận đến mức nào.