Đây là lần đầu tiên cậu dùng niệu đạo ở nữ huyệt bài tiết, cảm xúc xa lạ ập tới khiến cậu run rẩy, thậm chí cậu còn không phân biệt được rằng là bản thân đang tiểu hay là đang cao trào. Âʍ đa͙σ đang ngậm mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ không ngừng co giật, đè ép làm cho dươиɠ ѵậŧ nhỏ lại một vòng, Hạ Dục Sơn không khỏi cau mày hít vào một hơi.
Phương Cảnh Khanh vẫn còn mê man ở trong cơn kɧoáı ©ảʍ.
Bàn tay bị nướ© ŧıểυ ấm nóng xối lên, cậu nín một ngày, cho dù không dám uống nước, nhưng lượng bài tiết ra vẫn rất nhiều, tí tách tí tách trào ra khỏi miệng lỗ tiểu đang mấp máy, một phần nướ© ŧıểυ còn theo cán dươиɠ ѵậŧ đầy gân xanh chảy xuống thấm ướt quần tây nam nhân phía sau. Chân cậu vẫn bị nâng lên cao mở rộng ra, nên dù có run rẩy cũng không thể nào che được hình ảnh da^ʍ mỹ giữa hai chân.
“Em….. Em tè ra rồi…..” Thân thể cậu khẽ run lên, nướ© ŧıểυ vàng nhạt từng đợt từng đợt tràn ra, “Dùng phía dưới tè ra rồi….”
“Phải, Tiểu Khanh dùng l*и đi tiểu.” Hạ Dục Sơn áp sát vào vành tai cậu, trên mặt toát lên vẻ ôn nhu vô hạn, thỏa mãn mà hôn nhẹ lên vành tai tinh xảo, hắn thả hai chân của em trai xuống dưới, để cậu tự đứng thẳng lên, “Anh rất hài lòng”.
Phương Cảnh Khanh ngước mắt lên, tinh thần vẫn còn chưa kịp phục hồi lại từ cơn cao trào ác liệt.
Hai chân cậu mềm nhũn, nếu không phải âʍ đa͙σ còn được gậy thịt cắm vào giữ lại, e rằng cậu sẽ phải nằm bò trên mặt đất không đứng dậy nổi. Nhưng càng khiến cho cả người cậu sung sướиɠ thả lỏng chính là câu khen ngợi kia của Hạ Dục Sơn, chọc cho thiếu niên ngượng ngùng đỏ bừng hai má.
“Có phải Tiểu Khanh rất ngoan không?”
“Phải, rất ngoan.” Hạ Dục Sơn xoa xoa đầu tóc mềm mại của cậu, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ấm áp của dươиɠ ѵậŧ ngâm trong tử ©υиɠ rót đầy nướ© ŧıểυ, sau đó mới chậm rãi đem gậy thịt rút ra từng chút, làm cho âʍ ɦộ Phương Cảnh Khanh lại một lần nữa trào ra nướ© ŧıểυ ướŧ áŧ.
“Chỉ là tè bậy khắp nơi, giống như một con chó con.”
“Ưm,” Phương Cảnh Khanh cắn cắn môi, có chút luyến tiếc anh trai cứ rút ra ngoài như vậy.
“Muốn tắm….”
“Ừ.” Nam nhân gật gật đầu, rồi lại cúi xuống hôn lên đôi môi cậu, “Ngoan, tắm rửa sạch sẽ, tắm xong phải ngoan ngoãn ăn cơm, biết chưa?”
Tiểu gia hỏa chớp mắt, hai chân khẽ vặn vẹo, tựa hồ như còn nhớ tới cảm giác được lấp đầy lúc nãy.
“Nhưng mà nướ© ŧıểυ của anh đều chảy ra ngoài……”
Cậu hấp háy mắt nhìn người kia, trong lòng thầm khẩn cầu cho thân thể được rót đầy một lần nữa, để cho khắp người cậu đều mang theo hương vị của anh trai an tâm ngây ngốc ở nơi này. Nhưng Hạ Dục Sơn chỉ cong cong khóe môi, tiếp theo giúp cậu cởϊ áσ sơ mi nhàu nát ở trên người, bế cậu vào bồn tắm. Nước ấm từ trong vòi chảy ra rào rạt, nhanh chóng vây quanh khắp người Phương Cảnh Khanh. Hạ Dục Sơn đứng bên ngoài tháo âu phục ra, cởi bỏ hết quần áo rồi mới ngồi vào bồn tắm đầy nước.
“Rửa sạch dấu vết trên người.”
Hắn lấy sữa tắm, bôi lên cơ thể trơn bóng đầy vết hôn của em em trai, “Tắm sạch rồi lại làm em.”
Ngay lập tức, mắt Phương Cảnh Khanh sáng ngời.
Cậu thực sự muốn đem dươиɠ ѵậŧ anh trai nhét vào l*и mình ngay lập tức, nhưng lại không dám, chỉ đành vụng về kỳ cọ cánh tay. Hai chân ở trong bồn tắm không thể mở rộng ra, bởi vậy huyệt mềm cũng bị che lấp, không nhìn thấy được đóa hoa phấn nộn.
“Anh ơi, tắm rửa giúp em được không?” Giọng nói của tiểu gia hỏa mang theo sự thấp thỏm lo lắng.
“Ngón tay em không có dài như vậy…. Không rửa bên trong được…..”
Hạ Dục Sơn cúi xuống nhìn cậu, một lát sau hắn mới khẽ cười dịu dàng.
Sao hắn lại không rõ suy nghĩ của vật nhỏ chứ, nhưng vẫn “Ừ” một tiếng, đưa tay đi vào khu vực ướt mềm giữa hai chân, dùng ngón giữa lau đi dịch nhầy dính trên môi thịt. Sau đó, hắn đặt đầu ngón tay ở giữa miệng âʍ ɦộ, xoa ấn vài cái rồi dò xét đi vào. Lớp lớp thịt non tham ăn phủ lên, mυ'ŧ lấy ngón tay giống như lúc nãy liếʍ mυ'ŧ gậy thịt. Cơ thể Phương Cảnh Khanh vốn bị tìиɧ ɖu͙© hun đốt, lúc này lập tức phun ra âm thanh rêи ɾỉ, cả người mềm mại ngã vào l*иg ngực đối phương.
“Sâu…. Sâu thêm chút nữa…….” Gương mặt cậu đỏ bừng, nghiêng đầu hôn lên cằm anh trai.
“Tử ©υиɠ Tiểu Khanh, hẳn là vẫn chứa rất nhiều đồ vật hôm qua anh bắn vào….”
“Không muốn giữ lại bên trong sao?” Hạ Dục Sơn vừa trầm giọng hỏi cậu, vừa đâm sâu ngón tay vào vị trí miệng tử ©υиɠ, cọ sát qua lại, chơi đùa với lỗ nhỏ ở trên bề mặt viên thịt.
“Không phải Tiểu Khanh muốn tử ©υиɠ rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh sao?”
“Hức, nhưng mà…. Nếu không lấy nó ra……Ah……..” Miệng tử ©υиɠ bị gãi khiến Phương Cảnh Khanh phát run, bắp đùi cũng co giật từng đợt, dường như cậu lại sắp lêи đỉиɦ.
“Nhưng hôm nay anh……..a….., không giữ được…..”
“Áááá…….”
Hạ Dục Sơn cắn lên vành tai vật nhỏ, cuối cùng nắm lấy tử ©υиɠ kéo ra tàn nhẫn.
Ngón tay hắn có thể đi vào sâu nhất là ở nơi này, vậy nên hắn lại duỗi thêm ngón trỏ đi vào, dùng hai ngón tay banh ra miệng tử ©υиɠ, để cho nước ấm vọt vào bên trong âʍ đa͙σ em trai, tống hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ ra ngoài. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tử ©υиɠ sẽ không bị khô cạn, cho nên cũng không cần phải moi ra, hỗn hợp thể dịch theo ngón tay nhanh chóng tuôn ra ngoài. Phương Cảnh Khanh bảo muốn anh trai giúp cậu rửa sạch, nhưng thực tế đã thoải mái đến rùng mình, cánh môi mấp máy hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ngón tay anh trai mang lại. Cậu không biết vì sao lại thích được anh trai đùa bỡn tử ©υиɠ như thế, có lẽ từ nơi sâu thẳm đó, khiến cậu có thể thực sự hưởng thụ cảm giác an tâm khi được chiếm hữu hoàn toàn như vậy.
“Ha…a…. Cổ tử ©υиɠ bị…… anh căng ra……”
Miệng tử ©υиɠ mềm mại đã mất đi khả năng co dãn.
Mông thịt sướиɠ đến run rẩy, cánh mông theo bản năng kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng phía sau. Nhưng Hạ Dục Sơn lại không hề có động tác nào, hắn đùa bỡn tử ©υиɠ đến nát mềm liền rút ngón tay ra. Đột nhiên bị mất đi an ủi, Phương Cảnh Khanh mê mang chớp chớp mắt, cả người đều lâm vào mờ mịt. Còn một chút nữa là cậu cao trào, cố tình bị dừng lại vào thời khắc này……
Hạ Dục Sơn khảy hạt đá trong suốt phía trước, đem bao qυყ đầυ kéo xuống, cẩn thận kỳ cọ, “Ngoan ngoãn tắm rửa đi.”
“Nhưng mà…… Nhưng mà còn một chút nữa……” Phương Cảnh Khanh gấp gáp mếu máo, muốn kéo tay anh trai nhét lại vào trong hoa huyệt,
“Còn một chút nữa là tới rồi…….”
Sắc mặt Hạ Dục Sơn lập tức trở nên âm trầm.
“Em vẫn muốn không nghe lời sao?” Thanh âm thấp xuống như đè nén một tia không vui.
“Lại không ngoan ngoãn phải không, hửm?”
Thiếu niên ngay tức khắc bị dọa sợ.
Có vẻ như cậu rất sợ ba chữ “Không nghe lời” này, lúc này cậu động cũng không dám động, vừa rơi lệ vừa gật đầu bảo mình rất nghe lời. Thân thể vốn dĩ còn bị lửa dục thiêu đốt nhưng cũng không dám làm xằng bậy, cánh mông chỉ khẽ mυ'ŧ vào căn dươиɠ ѵậŧ cương cứng nóng rực như dùi thép phía sau. Thấy cậu thành thật ngoan ngoãn như vậy, Hạ Dục Sơn mới cong cong khóe môi, tiếp tục giúp cậu bôi sữa tắm lên khắp toàn thân.
“Vậy ngoan ngoãn tắm sạch đi.”
“Hức……” Phương Cảnh Khanh hít hít mũi, rõ ràng không có nước mắt, nhưng vẫn giả vờ khóc nức nở trong vòng tay nam nhân.
Cậu mở mắt dõi theo người kia, ngay cả khi tắm rửa bị bọt xà bông rơi vào cũng không né tránh, cậu sợ anh trai thật sự giận cậu, buổi tối sẽ không ôm cậu cùng nhau ngủ. Hạ Dục Sơn muốn cho cậu ngoan ngoãn, nên thời điểm mắng cậu cũng không hề khách khí. Cuối cùng xem như đã tắm rửa xong. Ném quần áo bẩn của cả hai vào trong sọt, Phương Cảnh Khanh nhận lấy áo ngủ anh trai đưa tới, chậm rãi cột lại đai lưng ở trên eo. Cậu lại nhìn anh trai đang mặc một chiếc áo choàng trắng khác giống hệt của cậu, chẳng khác nào hai người đang mặc áo cặp tình nhân, cậu ngốc nghếch trộm cười vui vẻ một chút.
Kết quả mông bị tát mạnh một cái.
Người hầu lần lượt mang bữa tối lên, món ăn được làm theo thực đơn mà Hạ Dục Sơn sắp xếp theo khẩu vị của em mình, do vậy, trên bàn đều là những món mà Phương Cảnh Khanh thích nhất. Cậu vốn dĩ đã hơi đói bụng, nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhận lấy đôi đũa anh trai đưa cho, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Người hầu vẫn luôn lén lút nói với nhau rằng, tuy tiểu thiếu gia đã từng được nuôi dưỡng bởi người phụ nữ điên kia, nhưng bộ dáng ăn cơm lại vô cùng tao nhã giống như một thiếu gia được dạy dỗ lễ nghi thực thụ.
Cậu cúi đầu lặng lẽ nhai thức ăn, không phát ra một tiếng động nào, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn người kia một chút, rồi lại cẩn thận gắp một ít đồ ăn cho Hạ Dục Sơn, hệt như một con thỏ nhỏ đang gắng sức lấy lòng thợ săn. Hạ Dục Sơn rất muốn cười, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chờ cho bữa ăn kết thúc mới đứng lên. Người hầu lặng lẽ thu dọn thức ăn dư, rồi vào phòng tắm quét dọn sạch sẽ. Phương Cảnh Khanh bám lấy anh trai cùng nhau ăn dâu tây, ăn trong chốc lát lại nhìn quanh xem người hầu còn ở đây không.
Hạ Dục Sơn chạm lên sợi tóc còn ướt của cậu, đem người bế lên đặt trên đùi, cùng ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Người hầu không dám nán lại, dọn dẹp xong phòng tắm liền lập tức rời đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, Phương Cảnh Khanh liền không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên muốn anh trai hôn cậu. Dưới lớp áo ngủ hoàn toàn xích͙ ɭõa, không mặc qυầи ɭóŧ, âʍ ɦộ lúc này đã động dục chảy nước ướt dầm dề, giống như vừa bị nam nhân đυ. qua. Hạ Dục Sơn liếc nhìn cậu, sau đó ôm cậu lên giường, bắt đầu làm những chuyện như thường ngày.
“Anh ơi nhanh lên…… Vào nhanh lên…..” Tiểu gia hỏa vừa lên giường đã vặn vẹo mông, chủ động dang hai chân ra, phơi bày ra đáy chậu lõα ɭồ, “Nhanh vào…..”
“Không lấy gậy nhỏ phía trước ra à?” Nam nhân nhìn chằm chằm vào hạt đá lấp lánh kia, đồng thời tháo dây lưng áo choàng, tùy tiện vứt xuống đất.
“Bây giờ không lấy ra, lát nữa anh sẽ không giúp em.”
Phương Cảnh Khanh bối rối chớp chớp mắt.
Hiện tại cậu đã thích ứng với gậy nhỏ phía trước, cho nên không còn cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thoải mái khi được lấp đầy. Vật nhỏ suy nghĩ trong chốc lát liền lắc lắc đầu, chủ động ôm lấy cổ anh trai, hôn hôn lên đôi môi mỏng của hắn. Cậu thẳng thắng phô bày ra du͙© vọиɠ táo bạo của mình, đương nhiên, Hạ Dục Sơn cũng sẽ không khách khí, trực tiếp banh ra hai chân thiếu niên.
Nhưng trước khi đâm vào, hắn lại lấy đến ba quả dâu tây cầm trong tay.
“Lúc nãy tắm rửa em không ngoan………” Hạ Dục Sơn cười nhẹ một tiếng, chăm chú nhìn vào âʍ ɦộ phấn nộn xinh đẹp của em trai, nhét một quả dâu tây vào trong lỗ nhỏ ấm áp.
“Cho nên, anh muốn phạt em ăn dâu bằng cái miệng nhỏ phía dưới này.”
“Hả?” Phương Cảnh Khanh giật mình.
Cậu đột nhiên cảm thấy phía dưới lạnh buốt, giống như bị nhét vào một khối băng, theo ngay sau đó là hai quả khác tiến vào, toàn bộ âʍ đa͙σ dường như đã bị dâu tây lấp kín. Cửa âʍ ɦộ lúc này đã không thể khép lại được nữa, khẽ nhếch ra để lộ màu quả đỏ mọng bên trong. Hạ Dục Sơn hài lòng, vuốt ve âm hạch phía trước, rồi đột ngột ngắt mạnh.
“Áaa! Ưưư!” Trong nháy mắt, tiểu gia hỏa bị kɧoáı ©ảʍ đánh vỡ vụn.
Nước mắt cậu trào ra, nam nhân vẫn không dừng lại mà dùng qυყ đầυ thọc vào bên trong l*и cậu, đẩy dâu tây sâu vào tận cùng. Dâu tây cản lại khiến cho dươиɠ ѵậŧ tiến vào khó khăn, Phương Cảnh Khanh cảm giác như bị tới hai cây gậy cứng rắn thọc vào, l*и nhỏ bị căng trướng tới cực hạn. Cậu khóc lóc nỉ non, ôm lấy nam nhân phía trên không ngừng lẩm bẩm “Anh ơi…”, từ kẽ mông của cầu trào ra nước dâu tây hồng nhạt ngọt ngào. Hạ Dục Sơn tiếp tục một đường giã thẳng vào miệng tử ©υиɠ, cho đến khi qυყ đầυ được cổ tử ©υиɠ giữ lại mυ'ŧ lấy, mới hài lòng thở ra một hơi.
“Ngoan……” Hắn hôn lên những giọt nước mắt trên má Phương Cảnh Khanh.
“Không thích anh làm em sao?”