Editor: Mây (Sky)
🍌🍌🍌
_________________________________________
286.
Động Liên Hoa ở Bình Đỉnh Sơn là nơi Kim Ngân Giác đại vương sống, hai yêu quái này cũng là một trong những thứ không thể không nhắc đến trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh của Tôn Ngộ Không.
Hôm nay đám người Tôn Ngộ Không sắp tới núi Bình Đỉnh, trên đường gặp một tiều phu, vừa hay người đó cũng đi ra từ Bình Đỉnh Sơn.
"Bình Đỉnh Sơn này rất là nguy hiểm, nếu các người muốn đi thì phải cẩn thận một chút". — tiều phu vác củi trên vai, ân cần dặn dò.
Trước kia Tôn Ngộ Không làm việc có lẽ sẽ hơi bốc đồng, nhưng trải qua mấy năm kinh nghiệm nó đã thành thục ổn trọng hơn rất nhiều.
Còn nữa, hiện giờ nó không chỉ có một mình, nó còn mang theo sư phụ và bọn sư đệ, nó phải bảo vệ bọn họ.
"Sư phụ, hay là để Trư Bát Giới đi Bình Đỉnh Sơn dò đường trước được không?" — Tôn Ngộ Không đề nghị.
Trư Bát Giới không vui lắm, tiều phu kia đã nói Bình Đỉnh Sơn có chút nguy hiểm, không chừng sẽ có yêu quái gì đi, vạn nhất hắn bị yêu quái bắt thì làm sao bây giờ?
Hắn muốn nói gì đó để cự tuyệt nhưng Tôn Ngộ Không đã đi trước một bước, dỗ dành Đường Tăng sai Trư Bát Giới đi làm việc.
Hết cách Trư Bát Giới chỉ có thể đi Bình Đỉnh Sơn điều tra.
Ban đầu Trư Bát Giới sợ có nguy hiểm còn có chút cẩn thận, nhưng đi được một đoạn phát hiện căn bản không có nguy hiểm gì thì hoàn toàn thả lỏng, trực tiếp tìm một tảng đá dựa vào mà ngủ.
Giấc ngủ này cũng không biết tới khi nào.
Đám người Tôn Ngộ Không và Đường Tăng đều không đợi được hắn, bất đắc dĩ Tôn Ngộ Không chỉ có thể đi tìm, đến khi nhìn thấy Trư Bát Giới đang ngủ, trong lòng nó nổi giận, tròng mắt đảo qua, biến thành chim gõ kiến, đánh thức Trư Bát Giới, lại dẫn hắn trở về vạch trần lời nói dối của hắn.
Rơi vào đường cùng, Trư Bát Giới đành phải nghiêm túc đi tuần tra núi.
Lần này Trư Bát Giới trực tiếp bị Ngân Giác đại vương đang cầm bức họa chân dung bắt đi.
"Đệ đệ, đây không phải là Trư Bát Giới sao?" — Ngân Giác đại vương sai người khiêng Trư Bát Giới về động Liên Hoa, Kim Giác đại vương vừa nhìn một cái đã nhận ra.
"Không sai, đại ca, ta nghĩ Trư Bát Giới này đang ở đây, vậy Đường Tăng kia nhất định cũng ở đây, không bằng để đệ tự tay đi bắt đoàn người Đường Tăng về". — Ngân Giác đại vương rất là hưng phấn.
Kim Giác đại vương trầm mặc một hồi, nói: — "Nhưng Tôn Ngộ Không kia bản lĩnh cao cường..."
Ngân Giác cười nhạo: — "Bản lĩnh của hắn cao cường thì có lợi ích gì? Ai bảo hắn bảo vệ người là Đường Tăng chứ".
Kim Giác nhướng mày: — "Lời này của đệ là có ý gì?"
"Đại ca, Đường Tăng kia chính là một người tốt mềm lòng, không bằng..." — Ngân Giác đại vương nói ra kế hoạch của hắn.
Kim Giác nghe xong liên tục gật đầu, hắn vỗ vỗ bả vai Ngân Giác đại vương, nói: — "Được, chuyện bắt Đường Tăng này giao cho đệ".
"Đại ca yên tâm đi".
-
Đám người Đường Tăng thấy Trư Bát Giới chậm chạp không về thì có chút lo lắng, đành phải cùng nhau vào núi tìm.
"Ôi".
Vừa mới vào núi không lâu, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu đau đớn, Tôn Ngộ Không nhíu mày lập tức đề phòng.
"Người nào ở phía trước?" — Đường Tăng loáng thoáng nghe được âm thanh gì đó nhưng không quá chân thật.
Tôn Ngộ Không nghĩ đến ở nơi núi rừng hoang vu này đột nhiên xuất hiện người, sợ là có yêu quái gì đó, cũng không muốn dính vào phiền toái.
"Sư phụ, không có ai hết". — Tôn Ngộ Không trả lời.
Ngay khi Đường Tăng gật đầu định rời đi thì tiếng kêu đau đớn của người phía trước lớn hơn một chút, lúc này Đường Tăng thật sự nghe được.
Đường Tăng có hơi tức giận: — "Con khỉ này, phía trước rõ ràng có người, vì sao ngươi lại nói dối".
Ân Âm ở một bên nhìn rất muốn tát hắn một cái.
Con trai ta là vì lo cho ai chứ? Chính là vì ngươi đó.
end 286.
_________________________________________
- s1apihd.com: __S_K_Y__s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
_________________________________________
287.
Ngươi còn mặt mũi mà tỏ thái độ này?
Tôn Ngộ Không nói ra suy đoán của mình, Đường Tăng có hơi chần chừ nhưng rốt cuộc vẫn đi xem một chút.
Chỉ thấy trên con đường phía trước có một lão đạo sĩ, một bên chân bị thương đang nằm kêu đau.
Đường Tăng lập tức xoay người xuống ngựa: — "Lão nhân gia, ngài bị sao vậy?"
Đôi mắt Tôn Ngộ Không híp lại, kim quang trong mắt chợt lóe lên, lập tức biết đây là yêu quái, nó rất muốn ngay lập tức nhấc gậy Như Ý lên đánh chết hắn, nhưng lại nhớ tới chuyện sáu tên cướp và Bạch Cốt Tinh lúc trước.
Nó không muốn bị đuổi đi một lần nữa.
Không còn cách nào, nó chỉ có thể mở miệng nói: — "Sư phụ, nơi rừng núi hoang vu này sao có thể xuất hiện một lão đạo sĩ chứ, nhất định là do yêu quái biến thành".
Đường Tăng nhìn nhưng lắc đầu: — "Ngộ Không, ngươi không nên tùy tiện coi người là yêu quái, vi sư nhìn ra đó chính là người".
Bất kể Tôn Ngộ Không khuyên nhủ như thế nào, Đường Tăng cũng kiên định cho rằng lão đạo sĩ trước mặt là con người, còn là một người đáng thương bị thương ở chân.
Ân Âm đứng ở một bên khoanh tay, miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, cô rất muốn nắm lấy đầu Đường Tăng dùng sức lắc một cái.
Cô cảm thấy rằng bây giờ mình chắc chắn nghe được rất nhiều âm thanh của nước biển.
Không chỉ vậy Đường Tăng còn đáp ứng yêu cầu của lão đạo sĩ kia, bắt Tôn Ngộ Không cõng hắn.
Tôn Ngộ Không nắm chặt nắm đấm, có chút nghẹn khuất, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được Đường Tăng, nó nghĩ muốn cõng yêu quái này đi nơi khác rồi đánh chết.
Vì vậy nó đồng ý và men theo con đường cũ.
Khi Ân Âm nhìn thấy nó ẩn nhẫn cõng lão đạo sĩ là do Ngân Giác đại vương biến thành, cô nắm chặt nấm đấm, ánh mắt thâm trầm.
"Ngươi biết ta là yêu quái chứ?" — Lão đạo sĩ cười hỏi: — "Ngươi biết ta là yêu quái thì thế nào? Ngươi cũng chẳng có cách nào đánh chết ta". — Những kẻ đó nói không sai, quả nhiên Đường Tăng là đối thủ thần thánh của bọn họ, là đồng đội heo của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nheo mắt, nhưng nó không hề trầm mặc mà là đang lên kế hoạch giải quyết yêu quái trên lưng như thế nào.
Ngân Giác đại vương cực kỳ đắc ý, hắn nói: — "Tôn Ngộ Không, ngươi đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, cảm giác phải cõng người khác không dễ chịu đúng không? Ta có một món quà lớn có thể giúp cho ngươi".
Nói xong Ngân Giác đại vương đưa tới một tòa Tu Di Sơn, cứ như vậy đè lên người Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không bị bất ngờ không kịp đề phòng, sống lưng trong nháy mắt cong lên.
Ân Âm nhìn một màn này, trong lòng hung hăng quặn thắt, hận không thể lột da Ngân Giác đại vương, những người khác có lẽ không hiểu, nhưng Ân Âm biết việc bị ngọn núi đè trên lưng đối với Tôn Ngộ Không mà nói là tổn thương đến cỡ nào.
Bởi vì nó đã từng bị đè dưới chân núi Ngũ Hành như vậy suốt năm trăm năm, mất đi năm trăm năm tự do, nỗi bi thương chua xót này ai có thể hiểu được?
Bây giờ Ngân Giác đại vương áp chế Tôn Ngộ Không, thật sự đã chạm vào điểm mấu chốt của Ân Âm.
Ngân Giác và Kim Giác là ai? Đó là hai đồng tử canh lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân lúc trước. Hồi trước Tôn Ngộ Không bị ném vào lò luyện đan là bọn họ ở ngoài thổi lửa, cuối cùng cũng bị cô ném vào lò luyện đan.
Ân Âm biết bọn họ là thần tiên, sẽ không chết, chỉ là không nghĩ tới bọn họ còn tìm đến Tôn Ngộ Không gây phiền toái.
Nói là bọn họ tự mình hạ phàm Ân Âm cũng không tin, dù sao trong tay bọn họ còn cầm bốn bức họa chân dung của bốn người, đó nhất định là có người đưa cho bọn họ.
Bọn họ đã chờ đợi và đặc biệt lên kế hoạch lần này.
Vô luận như thế nào, Thái Thượng Lão Quân cũng sẽ có chút dính líu đến chuyện này, nếu bọn họ là đồng tử của Thái Thượng Lão Quân, vậy thì cô sẽ đem tất cả việc hôm nay tính sổ lên người hắn, chờ một khoảng thời gian nữa, cô với tư cách là mẹ Tôn Ngộ Không chắc chắn sẽ lên thiên đình, đem hết sự khi nhục mà con trai cô phải chịu, trả hết cả vốn lẫn lãi.
end 287.
_________________________________________
🍌🍌🍌
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
_________________________________________
#mâysky