Editor: Mây (Sky)
🍌🍌🍌
CHƯƠNG 262.
Trong thế giới nhỏ này cô có thể sử dụng thần lực, có thể lên trời xuống đất, nhưng có một số tình huống lại bất lực, ví dụ như cô vốn muốn ngăn cản Ngộ Không bước lên con đường thỉnh kinh.
Nhưng không còn cách nào khác, thế giới này được xây dựng từ quyển sách 《 Tây Du Ký 》, lấy kinh là trọng tâm bên trong, nếu cô ngăn cản Ngộ Không đi Tây Thiên thỉnh kinh thì thế giới nhỏ này sẽ sụp đổ, cho nên có đôi khi cô cũng không thể làm gì được.
Nghĩ đến chuyện phải chia tay con trai, nó còn có thể tạm thời quên đi mình, cô lập tức cảm thấy khó chịu.
Tôn Ngộ Không nghe có thể học được bản lĩnh ngược lại rất hưng phấn, nó kéo tay Ân Âm nói: — "Mẹ ơi, Ngộ Không muốn học bản lĩnh, học bản lĩnh rồi có thể bảo hộ mẹ".
Hốc mắt Ân Âm nóng lên, cô ôm nó vào lòng.
Sau khi hạ quyết tâm muốn dẫn Ngộ Không đến Linh Đài Phương Thốn Sơn bái sư học nghệ, hai người bắt đầu chuẩn bị và chào tạm biệt với đám khỉ trong Hoa Quả Sơn.
"Đại vương đừng đi".
"Mẹ nuôi, ta không nỡ để hai người đi".
"..."
Trong Hoa Quả Sơn đám khỉ đã nước mắt lưng tròng, mắt tụi nó đỏ bừng đang vừa khóc vừa lau nước mắt, bọn nó luyến tiếc Ân Âm và Tôn Ngộ Không, trong khoảng thời gian này là thời điểm bọn nó sống vui vẻ nhất.
Ân Âm lần lượt ôm từng đứa, dịu dàng nói: — "Đừng khóc, ta và Ngộ Không còn có thể trở về thăm các con".
"Thật sao?"
"Đương nhiên".
Tôn Ngộ Không cũng không ngừng gật đầu, trong lòng nó nếu đám khỉ trước mắt đã gọi nó là Đại Vương thì nó nhất định sẽ che chở bọn nó, nếu đã muốn che chở sau này nhất định sẽ trở về.
Trải qua một hồi chia tay đầy lưu luyến, Ân Âm và Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng bước lên đường rời đi.
Trên bờ biển lớn, hai mẹ con ngồi trên bè tre mà những con khỉ cùng nhau làm trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫy tay chào tạm biệt những con khỉ đang ngồi trên bãi đá.
Cuối cùng Tôn Ngộ Không đẩy bè tre, bè bắt đầu lênh đênh trên biển.
Trên bãi đá, đám khỉ cũng không lập tức rời đi, mặc dù chiếc bè đã đi xa sắp biến thành một chấm nhỏ, rồi biến mất trên mặt biển bọn nó vẫn đứng yên ở đó.
"Nhất định phải trở về, ta sẽ nhớ hai người". — Một con khỉ nhỏ lẩm bẩm nói, đi kèm theo đó là một đám khi đang nức nở...
-
Bè tre trôi dạt về phía núi Linh Đài Phương Thốn, trên biển rộng mênh mông bất tận chiếc bè đi với tốc độ rất nhanh, hai mẹ con ngồi trên bè, chiếc bè giống như không có người lái nhưng lại rất vững vàng, phương hướng cũng rất chuẩn.
Đó là do Ân Âm dùng thần lực sai khiến, chúc ít thần lực kia đối với cô mà nói cũng không tính là cái gì.
Tôn Ngộ Không tò mò không thôi về năng lực thần kỳ của mẹ mình, lại rất sùng bái.
Ân Âm cũng muốn dạy nó nhưng cô không thể, bằng không sẽ bị đá ra khỏi thế giới này.
Ân Âm ngồi trên bè tre, Tôn Ngộ Không tựa vào người cô, lúc này đã là ban đêm, bè tre vẫn lênh đênh trên biển, ánh trăng và các ngôi sao phản chiếu trên mặt biển đầy lấp lánh, Ân Âm lấy ra một tấm da hổ đắp lên người Tôn Ngộ Không đang ngủ bên cạnh.
Làm cho biển cả cũng nhận thấy sự ấm áp này, Ngộ Không cọ cọ vào vai cô, rơi vào giấc mơ ngọt ngào hơn.
Ân Âm ngủ không được, cô có chút buồn bã.
Cô nhớ tới thế giới ban đầu Tôn Ngộ Không đi bái sư, lúc đó chỉ có một mình phiêu bạt trên biển.
Khi đó nó còn không có bất kỳ thần thông nào, thậm chí đối với chung quanh hết thảy đều ngây thơ, lại một mình phiêu bạt trên biển, cũng không biết dùng cây tre đẩy bao bao lâu mới lên được bờ.
Lúc ấy Tôn Ngộ Không đang suy nghĩ cái gì, Ân Âm nghĩ nhất định là trong đôi mắt nó tràn ngập vẻ mê mang lại kiên định.
Đối với xung quanh và tương lai đầy mờ mịt nhưng lại kiên định với việc bái sư học nghệ.
HẾT CHƯƠNG 262.
- s1apihd.com: __S_K_Y__s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
CHƯƠNG 263.
Học được một thân bản lĩnh là lý tưởng của nó, mà nó cũng đang vì lý tưởng này mà phấn đấu.
Nó không phải trời sinh đã có bản lĩnh cường đại như vậy, người khác chỉ nhìn thấy nó cường đại, lại không nhìn thấy chua xót sau lưng nó, không nhìn thấy nó một mình phiêu bạt trên biển, không nhìn thấy nó vì bái sư, vì thông qua khảo nghiệm của Bồ Đề Tổ Sư mà trả giá bao nhiêu.
Nghĩ đến đây Ân Âm khẽ thở dài.
Không biết bè tre đã trôi dạt trên biển bao lâu, trải qua bao lần thủy triều lên xuống cuối cùng cũng lên bờ.
Tôn Ngộ Không rất vui mừng, nó vốn là một con khỉ hoạt bát lại hiếu động, bị vây trên một chiếc bè tre nhỏ lâu như vậy nó đã sắp muốn nghẹn chết rồi.
Cho nên vừa đến bờ nó đã lập tức nhảy xuống, lại đưa tay về phía Ân Âm đỡ cô xuống.
Hai người đi về phía Linh Đài Phương Thốn Sơn, không bao lâu đã tới nơi.
Trước mắt chỉ thấy mây mù lượn lờ, trong ngoài cửa kỳ hoa dị thảo nở rộ, tiên hạc vỗ cánh bay, chung quanh trồng hàng vạn cây bách xanh tươi mơn mởn, phía trên dường như còn dính tiên lộ, những loài thú mang điềm lành như Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Bạch Lộc có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, xung quanh linh khí dồi dào, thật sự là một thiên đường.
"Hai vị là ai? Tới có chuyện gì?" — Ân Âm và Tôn Ngộ Không vừa đến đã có một tiểu đệ tử trẻ tuổi mặc đạo bào hỏi, cũng không quên đánh giá hai người, nhất là Tôn Ngộ Không không đặc biệt thông minh.
"Ta mang theo nhi tử của ta tìm đến Bồ Đề tổ sư bái sư". — Ân Âm nói.
"Thì ra là như thế, mời hai vị vào, đợi ta đi thông báo một tiếng".
Hai mẹ con được mời vào.
Tôn Ngộ Không nhanh chóng bị một đám đệ tử đang tu luyện võ hấp dẫn, sau khi được Ân Âm đồng ý còn tiến lên bắt chước chiêu thức của bọn họ.
Ban đầu mọi người cũng không thèm để ý, về sau từ từ bị con khỉ kỳ lạ này hấp dẫn, thậm chí còn hứng thú chỉ dạy nó.
Ân Âm thấy con trai và bọn họ vui vẻ thì tâm trạng cũng rất tốt.
Đúng lúc này tiểu đệ tử đến báo, nói là Bồ Đề tổ sư đồng ý gặp cô.
Trong đại điện, Ân Âm vừa bước vào chỉ thấy Bồ Đề tổ sư tiên phong đạo cốt ngồi trên bồ đoàn mở mắt ra, đôi mắt sắc bén lại trong trẻo.
Bồ Đề tổ sư đã sớm tính toán được sáng nay sẽ có một vị thế ngoại cao nhân đến, không nghĩ tới là tiểu cô nương trước mặt.
Chỉ thấy khóe môi tiểu cô nương lộ ra một nụ cười nhẹ, cả người được bao quanh một luồng kim quang nồng nặc, đó đều là vô thượng công đức được tích lũy.
Muốn nhiều hơn thì Bồ Đề tổ sư cũng không nhìn thấu được.
"Bái kiến Bồ Đề tổ sư". — Ân Âm hơi cúi đầu.
"Không dám nhận, tiên nhân đến Linh Đài Phương Thốn Sơn của ta là có chuyện gì sao?"
"Là dẫn con ta bái sư học nghệ với tổ sư". — Ân Âm cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra mục đích.
Bồ Đề tổ sư gật đầu: — "Ta biết ý đồ của ngươi, chỉ là nó cần phải thông qua khảo nghiệm của ta mới được. Nếu như thông qua tất nhiên ta sẽ thu nó làm đồ đệ, tận tâm dạy dỗ".
"Vậu thì đa tạ tổ sư, mong tổ sư chiếu cố nó nhiều hơn, tiểu nhi còn bướng bỉnh, nếu làm sai chỗ nào hy vọng tổ sư kiên nhẫn hơn..." — Nghĩ đến chuyện sắp phải ly biệt với con trai, không thể tự mình chiếu cố nó, Ân Âm đã cảm thấy khó chịu, liền nói một tràng.
Bồ Đề tổ sư im lặng lắng nghe, cũng không cảm thấy phiền não.
Ông bảo đệ tử đi gọi Tôn Ngộ Không.
Ân Âm nhìn Tôn Ngộ Không nhảy nhót đến, hai mắt cô rưng rưng, thân thể từng chút từng chút trong suốt.
"Mẹ ta cũng ở bên trong sao?" — Tôn Ngộ Không nghiên đầu hỏi.
"Mẹ ngươi? Không phải ngươi đến một mình sao?" — Tiểu đệ tử nói.
"Làm sao có thể, ta là ta..." — Lời nói của Tôn Ngộ Không bỗng nhiên dừng lại.
HẾT CHƯƠNG 263.
🍌🍌🍌
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
#mâysky
#23112022