Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

『 TG5 』Chương 256 - 257

Editor: Mây (Sky)

🍵🍵🍵

CHƯƠNG 256.

Cuốn sách Ân Âm đang đọc trên tay trong nháy mắt rơi xuống: — "Con đang nói cái gì vậy?"

Tô Nguyên Gia nhào tới ôm lấy đùi Ân Âm, khóc nức nở: — "Mẫu thân, phụ thân chết rồi, ông ấy chết rồi".

"Đi, theo ta đến phủ quốc công". — Ân Âm kéo Tô Nguyên Gia lên xe ngựa.

-

Người của hoàng đế phái tới đã vây quanh phủ quốc công.

Bên ngoài phủ ồn ào dị thường, tất cả đều nghe tin Tô Chính qua đời mà tới xem, nhưng ở bên trong phủ lại vô cùng an tĩnh, bầu không khí thoạt nhìn không thích hợp, hôm qua lụa đỏ còn treo trong phủ hôm nay đã bị gỡ xuống.

Ân Âm đi vào Đinh Lan Uyển, nhìn thấy Tô Chính đang năm trên giường nhắm mắt lại, lúc này môi hắn cũng đã tím tái không còn cử động nữa.

"Tại sao chàng ấy lại chết?" — Ân Âm khàn giọng hỏi.

Người hầu của Tô Chính nghẹn ngào nói: — "Hôm nay là ngày quốc công gia thành thân, tiểu nhân đặc biệt dậy sớm gõ cửa nhắc nhở nhưng trong phòng lại không có động tĩnh, sau đó tiểu nhân đẩy cửa ra liền nhìn thấy lão gia nằm trên giường".

Người hầu lau nước mắt: — "Đại phu, đại phu nói là lão gia uống thuốc độc tự tử".

Nói xong hắn lấy ra cái bình đặt lên bàn bên cạnh, đó chính là bình độc dược.

Lúc này một thị vệ tiến vào đưa phong thư cho Ân Âm: — "Phu nhân, đây là thứ tối hôm qua lão gia giao cho thuộc hạ, để sáng hôm nay thuộc hạ giao lại cho ngài".

Ân Âm hít sâu một hơi, cầm lấy thư mở ra.

[ A Âm vợ ta, cho phép ta gọi nàng như vậy lần cuối, khi nàng nhìn thấy phong thư này cũng là lúc ta rời khỏi thế gian. Mất đi các người đối với ta mà nói thế gian này đã không còn gì có thể làm ta lưu luyến nhưng quá muộn ta mới hiểu được.

A Âm thật xin lỗi nàng, ta không thể tuân thủ lời hứa lúc trước của mình, ta hối hận nhưng nàng nói đúng, sai chính là sai, hối hận cũng vô dụng. Bất quá có một câu ta nói là thật, thê tử của ta chỉ có thể là nàng, con của ta cũng chỉ có thể là do nàng sinh ra.

Ta đi rồi, ta vốn muốn đem vị trí quốc công gia giao cho Nguyên Gia nhưng sau khi suy nghĩ lại, vẫn là khẩn cầu hoàng thượng thu hồi lại tước vị sau khi ta chết. Ta nghĩ, có lẽ là nàng chán ghét phủ quốc công này, nếu lúc trước chúng ta không bước vào phủ quốc công thì chắc hiện giờ chúng ta vẫn còn hạnh phúc.

Ta đã đem tất cả tài sản đều để lại cho nàng và Nguyên Gia, ta không có cách nào ở bên cạnh bảo vệ hai người, chỉ có thể trước khi chết tận lực cho hai người cuộc sống tốt hơn.

Quyền lực, sự giàu có, địa vị, vẻ đẹp đã làm mù mắt ta bởi ham muốn, thật khó khăn để quay trở lại và cuối cùng ta mất đi nàng cùng bọn nhỏ. Nếu như có thể ta tình nguyện ở lại trong thôn nhỏ, cho dù là trải qua cuộc sống nam canh nữ dệt cũng nguyện ý.

A Âm, nàng đừng buồn, cũng đừng đem cái chết của ta trách tội lên người mình, ta chỉ là chuộc tội mà thôi, đợi đến khi ta ở địa ngục chuộc tội xong, chờ khi ta sạch sẽ nàng có thể cho ta cơ hội một lần nữa gặp gỡ ở kiếp sau không? A Âm, sau này nàng và Nguyên Gia nhất định phải sống thật tốt. —— Tô Chính yêu nàng.】

Trên thực tế, khi Tô Chính viết bức thư này có một câu còn chưa được viết.

[ A Âm, ta thừa nhận mình hèn mọn, có lẽ chỉ có chết ta mới có thể lưu lại một chút vị trí trong lòng nàng bây giờ. A Âm đừng quên ta, đừng quên ta.]

Ân Âm nắm chặt thư trong tay, chợt cô nhìn thấy một thứ màu đỏ trong lòng Tô Chính lộ ra, cô cầm lên.

Thứ màu đỏ kia nhìn rất quen thuộc, chính là hôn thư của hai người lúc trước.

Cô nhìn về phía nam nhân trên giường, nước mắt đã làm mờ đi tầm nhìn của cô.

Giọng nói cô khàn đi: — "Tô Chính, chàng cho rằng mình chết là có thể xóa bỏ hết thảy ư? Chàng dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ tha thứ cho chàng, sẽ nhớ rõ chàng sao? Không thể nào, Tô Chính chàng là một kẻ hèn nhát, chàng đứng dậy, chàng đứng dậy mau".

Ân Âm ôm lấy Tô Chính điên cuồng khóc lên...

HẾT CHƯƠNG 255.

- s1apihd.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

CHƯƠNG 256.

Không biết qua bao lâu Ân Âm mới từ trong phòng đi ra, hai mắt đã sớm sưng đỏ.

Có lẽ là vì khóc quá lâu mà giọng nói cũng đã rất khàn đặc, ngay cả nói chuyện cũng đau, nàng nói với Tô Nguyên Gia: — "Đi tiễn cha con một đoạn đường cuối cùng đi".

Đúng lúc này lão thái thái vẫn luôn chờ đợi nhào tới, móng tay bén nhọn xẹt vào trên mặt Ân Âm.

"Tiện nhân đều do ngươi, là ngươi hại chết nhi tử của ta, ngươi trả mạng lại cho con trai ta".

Ân Âm né tránh, nhìn về phía lão thái thái, trong mắt xuất hiện tia châm chọc: — "Bà xác định mình quan tâm tới mạng của nhi tử bà mà không phải phủ quốc công này?"

Đối với lão thái thái, vô luận là nàng hay Tô Chính đều đã thấy rõ lão thái thái chỉ quan tâm đến chính mình, chỉ quan tâm đến phủ quốc công này.

Bà ta chỉ là hận bởi vì sau khi Tô Chính tự sát còn bảo hoàng đế thu hồi vị trí quốc công gia, rốt cuộc bà ta không còn cách nào hưởng thụ tôn vinh của lão thái thái mà thôi.

-

Tô Chính tự sát vào ngày cưới công chúa Tĩnh An, hắn dùng cách tự sát để cho mọi người thấy hắn có chết cũng sẽ không cưới công chúa Tĩnh An, thê tử của hắn cũng chỉ có thể là Ân Âm, hài tử của hắn cũng chỉ có thể là Tô Nguyên Gia.

Không sai, đêm qua Tô Chính đã phái người qua đó, rất nhanh công chúa Tĩnh An đã sinh non.

Muốn nói Tô Chính vô tình, quả thật hắn rất vô tình, đem nữ nhân xem thành đồ chơi, ngay cả cốt nhục ruột thịt cũng có thể sát hại.

Muốn nói hắn thâm tình, cũng quả thật thâm tình, thâm tình đến mức cho dù chết cũng không muốn cưới nữ nhân khác làm vợ, chỉ đem vị trí thê tử lưu lại cho Ân Âm.

Chuyện hậu sự của Tô Chính do một tay Ân Âm lo liệu.

Phủ quốc công bị hoàng đế thu hồi nhưng tất cả tài sản thuộc về Tô Chính đều để lại cho Ân Âm và Tô Nguyên Gia. Ân Âm vô dụng liền giao toàn bộ cho con trai.

Về phần lão thái thái không thể không chuyển đến nơi khác, tuy rằng bà ta có tiền riêng của mình nhưng cuộc sống vẫn kém hơn trước kia khi làm lão thái thái ở phủ quốc công.

Nghe nói mỗi ngày bà ta đều ở trong viện của mình mắng Ân Âm, nói cô là sao chổi gây họa cho toàn bộ phủ quốc công.

Ân Âm cũng chẳng thèm để ý.

Sau khi Tô Chính qua đời, bởi vì có ảnh hưởng cảm xúc của nguyên chủ, ước chừng phải trầm cảm gần một năm cô mới lấy lại tinh thần.

Khi tỉnh lại tâm tình của cô toàn bộ đều đặt lên Tô Nguyên Gia.

Tô Nguyên Gia dưới sự dạy dỗ của Lâm Ngọc Cẩn và Ân Âm từng bước từ đồng sinh, tú tài, cử nhân đến khi trở thành Trạng Nguyên Lang.

Cuối cùng cưới một cháu gái tri thư đạt lý của Lâm Ngọc Cẩn về làm vợ, cả một đời một đôi chỉ trông chừng một mình nàng.

Tô Nguyên Gia không chỉ có thiên phú trong đọc sách mà năng lực làm quan cũng không kém, hơn nữa còn có xu hướng trong phái thực hành.

Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi tám năm đã ngồi ở vị trí thủ phụ đương triều, thậm chí Ân Âm còn được tước phong danh hiệu.

Bởi vì tài trí mà Ân Âm và Lâm Ngọc Cẩn trở thành bạn tốt, Lâm Ngọc Cẩn cũng từng có ý định cưới cô làm vợ nhưng Ân Âm đều từ chối.

Bởi vì cô biết, tuy kiếp trước nguyên chủ tuyệt vọng với Tô Chính nhưng nàng vẫn còn yêu hắn, Ân Âm hy vọng có thể giữ lại phần tình yêu thuần túy này của nguyên chủ.

Cả đời Ân Âm chưa từng tái giá, thẳng đến khi sáu mươi mốt tuổi mới nhắm mắt qua đời...

-

Tô Nguyên Gia tự thuật:

Ta là Tô Nguyên Gia, tên hiệu của ta là Gia Gia, ta từng là tiểu công gia của phủ Vinh quốc công, nhưng mà đó là ký ức trước năm năm tuổi, hiện giờ phủ Vinh quốc công đã không còn tồn tại.

Và cha ruột của ta cũng đã chết trong nhiều năm.

Ta từng rất thích phụ thân, cũng từng rất oán hận ông.

HẾT CHƯƠNG 256.

🍵🍵🍵

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

#mâysky

12112022