Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 227 - 230

Editor: Mây (Sky)

02|09|2022

🍵🍵🍵

CHƯƠNG 227.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thỉnh thoảng lại có tiếng cảm thán từ thư viện Lộc Sơn đối diện, đã có người được thu nhận.

Nếu như vượt qua khảo hạch của thư viện Lộc Sơn thì sẽ được thu nhận ngay tại chỗ.

Bất quá là bọn họ đã ngồi ước chừng được một canh giờ mà chỉ có hai người thông qua khảo hạch.

Ân Âm tính toán thời gian, hẳn là sắp đến Tô Nguyên Gia rồi.

"Đi thôi Gia Gia".

"Dạ".

Tô Chính cũng rời giường muốn đi cùng hai mẹ con bọn họ.

Lúc làm kiểm tra phụ mẫu có thể đi vào thư viện Lộc Sơn và đứng ngoài cửa quan sát, hôm nay đặc biệt có Ân Âm và Tô Chính tới.

"Là Vinh quốc công và quốc công phu nhân, bọn họ tới rồi".

"Bên cạnh bọn họ là tiểu công gia kìa".

"Nghe nói tiểu công gia đã năm tuổi, cũng là tuổi nên học vỡ lòng, chỉ là không biết có thể vượt qua kì khảo hạch này hay không".

"Ta cảm thấy có thể, quốc công gia đường đường là Trạng Nguyên mà, hổ phụ sinh hổ tử nha".

"Quốc công phu nhân thật hạnh phúc, đã nhiều năm như vậy mà quốc công gia đối với nàng vẫn là một mảnh thâm tình, không biết đã cự tuyệt bao nhiêu thϊếp thất".

Một nhà ba người Tô Chính vừa ra ngoài đã bị người nhận ra ngay.

Phủ Vinh quốc công luôn là đề tài bàn tán sôi nổi ở kinh thành, nói nhiều nhất chính là địa vị tôn quý, quốc công gia tuấn tú như thần tiên, hơn nữa là tình yêu không lay chuyển của Tô Chính đối với quốc công phu nhân.

Ân Âm nghe những lời này không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu bọn họ biết quốc công gia tình thâm đi dạo thanh lâu, dây dưa với biểu muội thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì.

Lúc này Ân Âm nhận thấy ánh mắt người bên cạnh, cô quay đầu qua nhìn, khóe môi nhếch lên mang theo trào phúng.

Tô Chính nhìn vẻ mặt của Ân Âm bỗng sửng sốt, đến khi định thần Ân Âm đã quay đầu đi về phía trước.

Nghe những lời bàn tán xung quanh Tô Chính có chút chột dạ, hắn bấc giác quay đầu nhìn Ân Âm, bắt gặp vẻ mặt thoáng qua rồi biến mất của cô.

Không hiểu sao hắn luôn có cảm giác bất an giống như mình bị nhìn thấu.

Tô Nguyên Gia vẫn trầm mặt, tâm tình có chút sa sút, cậu bé biết quan hệ giữa phụ thân và mẫu thân hiện giờ như thế nào, nếu như hai người thật sự như lời đồn thì tốt biết bao.

Ngay khi ba người sắp tiến vào thư viện Lộc Sơn thì một gã sai vặt vội chạy tới, ghé vào tai Tô Chính thấp giọng nói cái gì đó, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, liền nhìn Ân Âm một cái.

Một hồi sau hắn phất phất tay để gã sai vặt lui xuống, nói với hai mẹ con: - "Đột nhiên ta có việc gấp, chỉ sợ không có cách nào cùng Tô Nguyên Gia đi tham gia khảo hạch, đành để nàng bồi thằng bé đi vào".

Ân Âm khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: - "Đã biết".

Tô Chính xoa đầu Tô Nguyên Gia: - "Nguyên Gia, phụ thân chờ tin tức tốt của con". - Nói xong hắn xoay người rời đi.

Tô Nguyên Gia vẫn luôn nhìn bóng lưng của hắn, thẳng đến khi hoàn toàn biết mất không thấy mới quay đầu, trong mắt không khỏi che giấu được vẻ mất mát.

Ân Âm khẽ thở dài, cô biết tuy rằng ngoài miệng Tô Nguyên Gia không nói nhưng trong lòng vẫn là mong chờ trong ngày này cha mẹ đều có thể ở bên cạnh.

Tối qua nhóc con vừa hưng phấn vừa chờ mong, mà hôm nay phần chờ mong này cũng vì Tô Chính rời đi mà phai nhạt.

Ân Âm đang muốn nói vài câu an ủi, con trai lại kéo tay áo cô, giọng nói bình tĩnh: - "Mẫu thân, chúng ta đi vào đi".

Ân Âm hơi giật mình sau đó gật đầu. Tiểu tử này so với tưởng tượng của cô còn hiểu chuyện hơn, chỉ là phần hiểu chuyện này làm cho người ta đau lòng.

Bên kia Tô Chính đột nhiên dừng bước chân.

Vừa rồi hắn cảm thấy có chỗ không đúng nhưng bây giờ mới nghĩ đến.

HẾT CHƯƠNG 227.

×××

CHƯƠNG 228.

Ân Âm không hỏi hắn đi đâu mà thái độ còn rất lạnh nhạt.

Trước kia nàng ấy không phải như vậy.

Ân Âm lúc trước sẽ hỏi hành tung của hắn, tuy rằng đôi khi làm cho hắn cảm thấy có hơi phiền nhưng Tô Chính cũng hiểu được là vì Ân Âm yêu hắn.

Nhưng hôm nay...

Tô Chính nhíu mày, trong lòng luôn có cảm giác như cái gì đó quan trọng đang dần dần mất đi, không, không có khả năng, hắn và Ân Âm đã ở bên nhau mười mấy năm, nàng yêu hắn.

Hắn luôn luôn cẩn thận, nàng sẽ không nhận ra.

Cho dù có biết Ân Âm cũng sẽ tuyệt đối không rời xa hắn.

Bởi vì giữa bọn họ có Tô Nguyên Gia, bởi vì tình cảm mười mấy năm này.

Nghĩ tới đây Tô Chính thở phào nhẹ nhõm rồi cất bước rời đi.

Nhưng Tô Chính không biết, tình yêu có thể cạn kiệt, kiếp trước hắn đã tiêu hao hết tình cảm mà nguyên chủ dành cho hắn, cuối cùng nguyên chủ bị trầm cảm, buồn bực mà chết.

Về phần Ân Âm bây giờ tuy cô tiếp nhận một phần tình cảm của nguyên chủ nhưng đối vớ loại cặn bã như Tô Chính chẳng có cảm giác gì, chỉ có thờ ơ lạnh nhạt và xa cách.

Nếu không phải thời cơ chưa tới Ân Âm đã sớm rời khỏi rồi.

-

Ân Âm dắt Tô Nguyên Gia đi vào thư viện Lộc Sơn.

Khung cảnh trong thư viện Lộc Sơn yễn tĩnh, xung được bao bọc bởi những hàng tre xanh màu xanh biết, thoang thoảng mùi hương trúc làm người ta thấy sảng khoái.

Hai mẹ con đi đến nơi tổ chức kiếm tra, nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh.

Nam nhân này có vẻ nhỏ hơn Ân Âm hai ba tuổi, trường bào màu xanh biếc điểm xuyến những họa tiết đám mây càng làm tôn lên dáng người cao lớn của hắn, dung mạo khôi ngô tuấn tú, chi lan ngọc thụ giống như từ trong tranh bước ra.

Lúc nhìn thấy Ân Âm nam tử có chút kinh ngạc.

"Là ngươi". - Nam tử mở miệng, thanh âm trong trẻo gợn sóng, như nước dưới hồ trong vắt.

"Lâm công tử?" - Ân Âm lục tìm trong trí nhớ, nhớ ra người này.

Lâm Ngọc Cẩn mỉm cười: - "Chính là ta đây".

Quá trình quen biết của Ân Âm và Lâm Ngọc Cẩn giống như một đoạn trong thoại bản.

Lâm Ngọc Cẩn ra ngoài nhưng bị trộm lại còn bị người ta đổ oan là ăn cắp, cuối cùng là nhờ Ân Âm đi ngang qua cứu giúp, trả lại bạc cho hắn.

Đây là chuyện của năm năm trước rồi, khi đó Ân Âm và Tô Chính vừa đến kinh thành.

Năm năm trước Lâm Ngọc Cẩn vẫn còn là một thiếu niên non nớt, hiện giờ đã trở thành một công tử Chi Lan Ngọc Thụ.

Lâm Ngọc Cẩn vẫn muôny báo đáp ân tình của vị cô nương lúc trước nhưng mãi chẳng tìm thấy nên đành quên đi, không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được người ở thư viện Lộc Sơn.

Lúc này ánh mắt của Lâm Ngọc Cẩn dừng lại trên người Tô Nguyên Gia đừng bên cạnh Ân Âm, nhìn khuôn mặt nhóc con có vài phần tương tự Ân Âm, hắn nói: - "Đây là nhi tử của Ân cô nương ?"

"Đúng vậy, tiểu nhi tử tên là Tô Nguyên Gia, hôm nay ta dẫn thằng bé đến tham gia khảo hạch của thư viện Lộc Sơn".

Lâm Ngọc Cẩn đánh giá Tô Nguyên Gia từ trên xuống dưới rồi gật đầu, tiểu hài tử này vừa nhìn là biết có linh khí.

Hắn nói: - "Nếu đã muốn khảo hạch vậy thì đi theo ta, Ân cô nương hãy ở bên ngoài chờ".

Dường như Ân Âm ý thức được cái gì đó, cô hỏi: - "Lâm công tử là người kiểm tra?"

"Đúng vậy".

Dưới sự giải thích của Lâm Ngọc Cẩn, Ân Âm mới biết được hắn là viện trưởng mới của thư viện Lộc Sơn.

Thư viện Lộc Sơn là do vị Lâm thủ phụ kia xây dựng, cho đến nay đã được hai trăm năm, người đảm nhiệm chức viện trưởng phải là người của dòng chính Lâm gia, còn phải là người tài hoa nhất.

Mà Lâm Ngọc Cẩn chính là người Lâm gia, tuổi còn trẻ mà đã làm viện trưởng, xem ra chính là một người có năng lực.

Lâm Ngọc Cẩn bây giờ cũng mới biết được cô nương từng cứu giúp mình cư nhiên lại là phu nhân của Vinh quốc công.

HẾT CHƯƠNG 228.

- s1apihd.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

CHƯƠNG 229.

"Tô phu nhân, mời người ở đây chờ, Lâm mỗ sẽ đưa Nguyên Gia đi kiểm tra". - Lâm Ngọc Cẩn nói.

"Vậy đành nhờ Lâm viện trưởng". - Ân Âm cũng đổi cách xưng hô.

Ân Âm biết lần sát hạch này ở thư viện Lộc Sơn là do viện trưởng tự mình ra tay, nói cách khác tự tay Lâm Ngọc Cẩn sẽ kiểm tra Tô Nguyên Gia.

Nhìn bóng lưng Tô Nguyên đi theo Lâm Ngọc Cẩn, cô có chút khẩn trương.

Tuy rằng cô có lòng tin vào con trai nhưng kết quả còn chưa có thì vẫn hồi hợp như thường, bộ dạng này giống như phụ huynh hiện đại chờ con mình thi đại học vậy.

Trong phòng, Lâm Ngọc Cẩn đã bị nhóc con trước mắt làm cho khϊếp sợ.

Tổ phụ của hăny từng nói hắn là ngừi có thiên phú đọc sách nhất, nhưng Lâm Ngọc Cẩn nghĩ bản thân so với tiểu hài tử trước mặt này còn kém hơn một chút.

Nhóc con trước mặt không chỉ nhìn qua không quên, nghe một lần là nhớ thậm chí khả năng lĩnh hội của cậu bé còn mạnh hơn bất kỳ ai.

Có thể nói, Tô Nguyên Gia là một thiên tài.

Lâm Ngọc Cẩn xuất thân từ Lâm gia, ngoại trừ là người sáng lập thư viện Lộc Sơn ra thì ở trong triều đình cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng.

Hiện giờ Lâm Ngọc Cẩn mười tám tuổi nhưng đã có tài lớn, khi hắn mười hai tuổi đã tiến cung, hoàng đế từng nói tài hoa của hắn có thể so với trạng nguyên lang, lúc đó hắn chỉ mới mười hai tuổi thôi đấy.

Hoàng đế vốn cố ý để hắn tiến cung làm quan nhưng Lâm Ngọc Cẩn lại từ chối.

Hắn không có hứng thú với việc làm quan, hắn chỉ muốn đọc vạn cuốn sách và đi vạn dặm đường, nếu là yêu cầu cao hơn một chút thì đó là cưới một vị tài hoa hơn người, nương tử của hắn phải là hồng tụ thêm hương¹.

[¹] là một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là hóng xiù tiān xiāng, chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái bên cạnh thêm hương

-

Chỉ tiếc dù người nhà có nhiệt tình giới thiệu thì hắn cũng không có xem trọng ai trong số họ.

Sở dĩ năm năm trước Lâm Ngọc Cẩn gặp được Ân Âm là vì du ngoạn trở về, mà năm nay hắn theo yêu cầu của người nhà tiếp nhận chức viện trưởng của thư viện Lộc Sơn.

Có lẽ là do yêu cầu nghiêm khắc với bản thân nên lần khảo hạch này hắn cũng tương đối khó.

Vuổi sáng kiểm tra mười người chỉ có Tô Nguyên Gia trước mặc là hợp ý hắn nhất, thậm chí hắn còn có ý muốn thu nhận đồ đệ.

"Nguyên Gia, tiên sinh dạy vỡ lòng cho con là ai?" - Lâm Ngọc Cẩn hỏi. Từ biểu hiện của Tô Nguyên Gia hắn cảm thấy người giác ngộ chp thằng bé hẳn là một người có tri thức uyên bác, tài hoa hơn người.

"Là mẫu thân của Nguyên Gia".

"Mẫu thân con!?" - Lâm Ngọc Cẩn kinh ngạc.

Nhắc tới mẫu thân nhá mình Tô Nguyên Gia vốn là đứa bé câu nệ ít nói lại giống như nhóc con thời hiện đại, thao thao bất tuyệt nói những lời tốt đẹp về mẫu thân.

"...Cha con từng nói, nếu mẫu thân là nam tử không chừng có thể cùng người tranh chức vị trạng nguyên." - Đây là lời phụ thân từng nói cho cậu bé nghe.

Lâm Ngọc Cẩn càng thêm kinh ngạc.

Tuy rằng hắn say mê học hành nhưng đối với thí sinh mỗi kỳ khoa cử đều biết, cũng biết Tô Chính là Trạng Nguyên Lang, hơn nữa con từng đọc qua vài thi của hắn.

Tô Chính đúng là một người có tài.

Nếu có thể làm cho Tô Chính nói ra những lời như vậy, hơn nữa còn là người dạy vỡ lòng cho Tô Nguyên Gia, vậy thì tài hoa của Ân Âm còn có thể tới mức nào đây.

Lâm Ngọc Cẩn không khỏi tò mò.

Nhưng lúc này chỉ có thể kiềm ép xuống.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: - "Tô Nguyên Gia, thiên phú của con rất tốt, mẫu thân con dạy con cũng rất tốt, con có nguyện ý bái ta làm thầy không?" - Hắn dừng lại một chút rồi nói: - "Thôi, vẫn là mời mẫu thân của con vào đây, hỏi qua ý kiến của mẫu thân con đi".

Ân Âm được mời vào, cho rằng kiểm tra đã kết thúc lại không nghĩ tới vừa mới bước vào phòng chỉ thấy ánh mắt như thiêu đốt của Lâm Ngọc Cẩn nhìn mình, có thăm dò cũng có chờ mong.

Ân Âm có chút bối rối, thế này là làm sao vậy?

"Mẫu thân, viện trưởng Lâm muốn nhận hài nhi làm đồ đệ".

-

Lời tác giả: thế giới này tôi đã viết xong, Ân sẽ không ở cùng với Tô Chính hay Lâm Ngọc Cẩn, vẫn là cẩu độc thân :))

HẾT CHƯƠNG 229.

×××

CHƯƠNG 230.

Sau khi Ân Âm đi vào, Tô Nguyên Gia không giấu nỗi mà thông báo tin tức tốt này với cô.

"Thật sao?" - Ân Âm cũng có chút kinh ngạc, cô có lòng tin vào con trai, cũng chắc chắn thằng bé thông qua khảo hạch, không ngờ là Lâm Ngọc Cẩn lại muốn thu nhận Tô Nguyên Gia làm đồ đệ.

Đó là một bất ngờ lớn.

Cô nghe nói hiện giờ viện trưởng thư viện Lộc Sơn còn chưa thu nhận đồ đệ, nếu Tô Nguyên Gia thật sự được Lâm Ngọc Cẩn nhận đó chính là đại đồ đệ, hơn nữa Lâm Ngọc Cẩn cũng xem như là một nhà nho lớn, vậy thì tiền đồ của Tô Nguyên Gia rất là xán lạn.

"Tô Nguyên Gia thiên phú hơn người, Lâm mỗ rất vui mừng, muốn nhận thằng bé làm đồ đệ nên mạn phép hỏi ý tứ của Tô phu nhân. Ngài có thể yên tâm, nếu Tô Nguyên Gia trở thành đồ đệ của Lâm mỗ, Lâm mỗ nhất định sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ". - Lâm Ngọc Cẩn đưa ra cam kết.

"Có thể tiên sinh yêu thích là may mắn của Nguyên Gia". - Ân Âm tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Trở thành đồ đệ của Lâm Ngọc Cẩn không chỉ là thân phận đơn giản như vậy, mà còn liên quan đến toàn bộ nhân mạch Lâm gia.

Không biết bao nhiêu người đọc sách vì danh nghĩa đồ đệ này mà sứt đầu mẻ trán, nhưng cho dù là hoàng tử, hoàng tôn nếu không được Lâm gia coi trọng thì cố gắng cũng không thể cưỡng cầu được.

Cho dù là hoàng đế thì cũng không dám đắc tội người Lâm gia.

"Được, vậy thì chọn một ngày lành làm lễ bái sư đi, Nguyên Gia đến đây, cầm lấy, đây là lể vật gặp mặt hôm nay sư phụ cho con". - Lâm Ngọc Cẩn lấy từ bên hông ra một viên ngọc bội tinh xảo.

"Cảm ơn sư phụ". - Tô Nguyên Gia cũng không từ chối mà nhận lấy.

Theo lý thuyết thì khảo hạch xong hai người có thể rời đi nhưng Lâm Ngọc Cẩn lại do dự không nói được gì.

"Viện trưởng Lâm còn có việc gì không?" - Ân Âm hỏi.

Lâm Ngọc Cẩn cắn răng, cuối cùng vẫn hỏi: - "Lâm mỗ nghe Nguyên Gia nói Tô phu nhân là người dạy vỡ lòng cho thằng bé".

Ân Âm không phủ nhận: - "Vâng".

"Tô phu nhân nhất định là người có tri thức uyên bác".

Ân Âm khẽ cười: - "Ta không dám nhận có tri thức uyên bác, cha ta là tú tài, cho nên cũng dạy ta đọc sách, trong nhà cũng cất giữ nhiều sách chẳng qua chỉ là đọc sách nhiều mà thôi".

"Tô phu nhân quá khiêm tốn, không biết phu nhân đã từng đọc qua..."

Lâm Ngọc Cẩn tực tiếp nói ra một đoạn trong sách, Ân Âm cũng từng đọc qua nên liền thảo luận cùng hắn, hai người ngươi tới ta lui từ quyển này tới quyển khác. Càng thảo luận ánh mắt Lâm Ngọc Cẩn càng sáng ngời.

Trong khi bọn họ thảo luận Tô Nguyên Gia an tĩnh ở bên cạnh, nhìn mẫu thân tươi tắn như vậy cậu bé cảm thấy mẫu thân giống như đang phát sáng, cậu bé thích mẫu thân như thế này, cũng hy vọng bà mãi như vậy.

Không biết qua bao lâu thì có người gõ cửa.

"Viện trưởng Lâm người sát hạch tiếp theo đã chờ rất lâu rồi".

Lúc này Lâm Ngọc Cẩn mới tỉnh táo lại, hắn vỗ trán, cười nói: - "Nhìn ta kìa, vừa nói đến sách thì đã quên mất thời gian".

Ân Âm cũng bật cười, cô cảm thấy người này thật đúng là thích đọc sách, hơn nữa học thức của hắn quả thật uyên bác, cũng là một thiên tài.

Cuối cùng Lâm Ngọc Cẩn chỉ có thể lưu luyến không rời tiễn hai mẹ con rời đi.

Hắn vốn định nói một câu "Tô phu nhân, lần sau chúng ta lại thảo luận", nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại rẽ một vòng, biến thành "Tô phu nhân, Lâm mỗ sẽ nhanh chóng chọn ngày tốt để Nguyên Gia bài sư".

Một mình ở chung với Tô phu nhân, mặc dù chỉ là thảo luận văn chương thì cũng không hợp lý. Hắn cảm thấy câu nói kia của quốc công gia quả thực không sai, nếu Tô phu nhân là nam tử không chỉ có thể tranh trạng nguyên lang mà còn có thể trở thành một học giả vĩ đại.

HẾT CHƯƠNG 230.

🍵🍵🍵

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Mây (Sky): xin lỗi mọi người vì ra hơi trễ, mình đang gặp chút vấn đề về cảm xúc, dạo này mình hay bị tiêu cực và bắt đầu self-harm, mình khá lá bế tắc và chán nản. Mình sẽ cố gắng vực lại tâm trạng tốt hơn để edit ra chương đều, cảm ơn mọi người.