Cố Nhược Hy không thể làm anh tức giận, cô muốn giải thích với anh, tức giận làm tổn thương cơ thể nhất, cô muốn tốt với anh, sao có thể làm cho anh tức giận được. Gõ một hồi lâu, Lục Nghệ Thần cũng không có mở cửa, trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng hô của anh, "Cút!"
Cố Nhược Hy vẫn ngoan cố gõ cửa, An Khả Hinh không chịu được nữa nên lấy chìa khóa mở cửa, đẩy Cố Nhược Hy vào, "Chị tự cầu phúc đi!”
Đang đứng trong phòng, Cố Nhược Hy nhìn thấy Lục Nghệ Thần đang hút thuốc ở cửa sổ, cô hơi do dự rồi lao lên giật điếu thuốc trên tay anh.
Lục Nghệ Thần bắn cái nhìn dọa người kinh khủng đến, Cố Nhược Hy chống lại nỗi sợ hãi co người lại kiên trì nói với anh: “Thật xin lỗi, em nghĩ khu vườn rộng như vậy. Lấy một khu đất, trồng một số loại rau. Không chỉ có thể tự cung tự cấp, quan trọng là màu xanh lục của rau, anh và Khả Hinh ăn uống sẽ khỏe mạnh. Đó là lý do tại sao ... trồng hạt giống rau củ.:
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, cúi đầu xin lỗi.
“Cô đã làm gì nơi này của tôi? Khu vườn mà cô trồng trọt? Trồng rau?" Lục Nghệ Thần Thần khịt mũi khó hiểu, cuối cùng thấp giọng nói, một lần nữa dùng thái độ nghiêm túc nhất nói rõ ràng với cô.
"Cố Nhược Hy, tôi đây không bao giờ thiếu cái gọi là rau xanh của cô, cô cũng không cần tự mình trồng trọt! Thế giới của tôi không cho phép bất cứ người nào tùy ý thay đổi, đặc biệt là cô!"
Cố Nhược Hy ngẩn người nửa ngày, thật rất muốn hỏi anh vì sao, nhưng cuối cùng lại bị kìm lại. Chẳng trách anh cự tuyệt cô, bọn họ là người đến từ hai thế giới, anh cũng là người đã quen với cuộc sống đỉnh cao, làm sao có thể chấp nhận suy nghĩ của người cấp thấp như cô đây. Có lẽ ... anh thực sự cảm thấy cô thật sự làm mất mặt anh, như những người kia nói vậy.
Cuối cùng, Cố Nhược Hy kéo ra một nụ cười nói với anh: "Anh đừng tức giận, em biết rồi, sẽ không còn có lần tiếp theo. Không còn sớm, nhanh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài.”
Lục Nghệ Thần Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng cô cúi đầu bước ra ngoài, nhưng lửa giận trong lòng càng ngày càng mạnh. Vì người phụ nữ nhỏ bé này, cảm xúc của anh ấy đã thay đổi một cách không kiểm soát được, chuyện này anh thừa nhân. Điều mà trước đây anh không nghĩ tới, càng tiếp xúc lâu càng khó chấp nhận! Nhưng thấy cô ấy buồn buồn, anh ấy lại không đành lòng. Sau đó anh hạ giọng và nói với cô.
“Tôi chỉ là không thích, có người xâm nhập không gian của tôi, thay đổi thói quen ban đầu của tôi theo ý muốn." Đó là lý do tại sao anh chống lại và ghét cảm giác bị thay đổi này.
“Em sẽ khôi phục lại khu vườn như trước đây.” Cố Nhược Hy thì thầm.
“Thôi khỏi!” Anh lo lắng phất phất tay.
Cố Nhược Hy đi ra ngoài bước chân cứng đờ, quay đầu nhìn về phía anh đang đứng trong ngọn đèn cửa sổ, ánh sáng rực rỡ dường như phủ lên anh một lớp ánh sáng cao quý, từng sợi tóc ngắn đen dày đang phát ra ánh sáng hào quang, cô không thể không mở mắt ra và cô đã thực sự hiểu rằng khoảng cách giữa anh và cô thực sự rất xa ...
Như thể có một khoảng trống ở giữa, rõ ràng là rất gần, nhưng không thể với tới được.
Cô thở dài trong lòng, thất thần thì thào nói: "Thật ra, tất cả mọi người xuất hiện xung quanh đều sẽ phá vỡ quỹ đạo ban đầu ... trừ khi người đó chưa từng xuất hiện."
Cuộc sống của cô đã hoàn toàn tan vỡ bởi sự xuất hiện của Lục Nghệ Thần. Trước đây cô phải làm việc vất vả để kiếm sống, nhưng bây giờ cô được hưởng cuộc sống sung túc của con nhà giàu, không phải cô không an phận, cũng phải cô muốn có được cái gì cả, mà là cô biết ơn anh và muốn đối xử chân thành với anh ấy, bởi vì ...
Cô thực sự đã yêu anh.