"Con xử lý như thế nào? Bị người khác ở sau lưng mắng chửi con vì tiền mà trèo cao để rồi sau cùng không được đối đãi tốt, người chồng dây dưa không rõ với bạn gái cũ? Con đang hủy hoại bản thân con đấy, con phải ly hôn! Có nghe rõ chưa? Ly hôn! Thà tái hôn chứ không thể tiếp tục đi cùng loại đàn ông đó nữa!"
"Mẹ! Mẹ không hiểu rõ anh ấy, mọi chuyện không giống như mẹ đã nghĩ đâu! Vả lại, con sẽ không ly hôn." Trừ khi Lục Nghệ Thần đưa ra lời đề nghị này, còn không thì cô tuyệt đối không nhắc lại chuyện ly hôn nữa.
"Con điên rồi! Con bị lợi ích che mờ mắt rồi sao? Hay là bị mê hoặc bởi cuộc sống giàu có? Cánh cửa của hào môn dễ dàng bước vào đến thế ư? Chẳng lẽ trường hợp của mẹ còn không đủ khắc cốt ghi tâm với con sao? Nếu như sau này con có con thật, lúc đó muốn lui cũng không được mà tiến cũng không xong!"
"Mẹ! Con vẫn chưa cân nhắc đến chuyện của sau này, nhưng bây giờ con tuyệt đối không ly hôn!" Cố Nhược Hy kiên quyết làm cho Dương Thư Dung tức đến mức đánh mạnh hơn lên người cô.
Con muốn tức chết mẹ sao? Năm xưa mẹ cũng không nghĩ đến thân phận gia cảnh mà gả cho bố con nên ông bà nội con không thừa nhận mẹ là con dâu. Sau đó anh trai con lại trở thành bộ dạng này nên bố con mới ở ngoài quen biết một thiên kim tiểu thư! Chuyện tình cảm không thể tồn tại vĩnh cửu chỉ qua một hai câu thề thốt, một hai năm không đổi thay nhưng ba bốn năm thì sao?"
Cố Nhược Hy đều nghe hết những lời mà Dương Thư Dung nói, cô cũng hiểu được đạo lý này. Tình yêu thực sự đã càng ngày càng hiếm có, nói chi đến tình trạng vốn không chút tình cảm của cô và Lục Nghệ Thần. Mà cho dù có tình cảm thì cũng chỉ một mình cô thôi. Nhưng, cô vẫn không muốn ly hôn, cô không thể vong ân bội nghĩa mà kết thúc cam kết giữa hai người. Chỉ cần Lục Nghệ Thần không tự động nhắc đến chuyện này thì cô vẫn tiếp tục với thân phận của một người vợ.
Nếu mẹ cô đã không hiểu thì cô cũng không cần giải thích quá nhiều.
"Mẹ! Con đã quyết định nên mẹ đừng nói nữa! Mẹ cứ chăm sóc tốt cho bản thân, còn có anh trai… đây chính là tâm nguyện lớn nhất của con." Cố Nhược Hy đứng lên: "Con đi làm cơm, mẹ muốn ăn gì?"
Dương Thư Dung với bừa cây lau sàn ở kế bên rồi đánh về phía Cố Nhược Hy, tuy bà không dùng sức đánh cô nhưng lại trúng ngay vết thương chưa lành trên sống lưng cô, khiến Cố Nhược Hy đau đến mức rít lên một tiếng.
Chính tại lúc này, một thân hình cao lớn xông đến rồi dùng cơ thể của mình chắn ở sau lưng cô. Cây lau sàn trên tay Dương Thư Dung liền đánh lên tấm lưng rộng lớn kia.
Dương Thư Dung ngây người, bà nheo mắt để nhìn rõ người đàn ông lạ mặt này là ai.
Cố Nhược Hy cũng giật mình, cô nghi hoặc quay đầu lại. Thời khắc cô nhìn thấy gương mặt phóng to trước mặt của Lục Nghệ Thần liền vô cùng kinh ngạc. Đã vài ngày cô không nhìn thấy anh rồi, tại sao hôm nay anh lại đột ngột xuất hiện ở trong nhà cô? Anh còn vì cô mà đỡ đòn, còn có chút dịu dàng trong mắt anh là sao? Lẽ nào cô hoa mắt nhìn lầm? Nghĩ vậy, Cố Nhược Hy liền dụi dụi mắt. Lúc xác định được người này chính là Lục Nghệ Thần thì cô lập tức lo lắng kiểm tra xem anh có bị thương hay không.
"Có làm anh bị thương không?" Cô gấp gáp hỏi anh, Lục Nghệ Thần bắt lấy tay cô rồi dịu dàng hỏi: "Em có bị thương không?"
Cố Nhược Hy khựng lại, cô nhìn đáy mắt hiện lên sự dịu dàng của anh bỗng có chút hoang mang. Cô không phân biệt được ánh mắt đó có bao nhiêu là chân thành, có bao nhiêu là giả dối mà chậm rãi lắc đầu. Lúc này Lục Nghệ Thần mới an tâm mà mỉm cười với cô một cái rồi quay người lại đối diện với Dương Thư Dung, vô cùng khách sáo và cung kính mà gọi một tiếng: "Mẹ."
Một tiếng "Mẹ" của anh khiến Dương Thư Dung và Cố Nhược Hy triệt để sững sờ, ngay cả An Khả Hinh- người vừa định bước theo vào trong nhà cũng đứng ngây người ở trước cửa ra vào.