Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 52

Vân Cẩm ngáp ngắn ngáp dài, kéo tay áo Qúy Kha: “Qúy Quý, tôi chán quá đi.”

Hành động bám người theo bản năng của Vân Cẩm lập tức khiến hơi thở của hai người đối diện chậm lại một nhịp.

Qúy Kha quay lại, chạm nhẹ vào đầu Vân Cẩm, giọng điệu của cậu ẩn chứa tám phần cưng chiều: “Một lát nữa mới tới, mệt rồi sao? Có muốn ngủ một lát không?”

“Ừ.” Vân Cẩm thuần thục mà nằm lên trên đùi Qúy Kha: “Qúy Qúy, tôi ngủ một lát.”

“Ngủ đi.” Qúy Kha nhàn nhạt cười tươi.

Sau khi Vân Cẩm đã ngủ say trên đùi, Qúy Kha lại lần nữa nhìn biển ngoài cửa sổ, không đưa mắt nhìn hai người đối diện.

đôi mắt đen nháy Phó thời Văn nhìn chằm chằm Qúy Kha, tờ báo trong tay anh đã bị cầm chặt đến mức biến dạng

Lương Hoài khịt mũi khó coi.

Bầu không khí dịu đi một cách đáng xấu hổ.

Hầu như những người xung quanh đều đang nhìn về phía họ.

Những cặp đôi được sắp xếp với nhau trong tập đầu tiên của nhóm chương trình, nếu không hợp nhau sau tập đầu tiên, họ có thể đổi đồng đội ở tập thứ hai và lựa chọn lại.

Ánh mắt của Vương Dịch Giai đều đổ dồn về phía Phó thời văn, đặc biệt là sau khi biết được thân phận thực sự của anh.

Tôn Hiểu là người cùng đội với Vương Dịch Giai, mặc dù Tôn Hiểu cũng là một ngôi sao, nhưng anh ta nói chung là không mấy nổi tiếng.

Mục tiêu ban đầu của anh ấy là Lương Hoài và Vân Cẩm, hai người này rất nổi tiếng.

Nhưng điều mà anh không ngờ là Vân Cẩm và người tên Qúy Kha đã nhanh chóng được ghép đội ngay trong ngày đầu tiên, anh ấy đã cố gắng chuyển dải băng cho Lương Hoài, nhưng Lương Hoài đã lắc đầu nói xin lỗi.

Không còn cách nào, Vương Dịch Gia đành phải cùng Tôn Hiểu thắt dây ruy băng, ngày hôm qua Tôn Hiểu dẫn anh đi lấy 50 điểm trong nhiệm vụ điểm, tuy rằng Tôn Hiểu về cơ bản là chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Vương Dịch Giai vẫn là rất không hài lòng.

Nhất là khi biết được tài tử trên không có lai lịch lớn, Vương Dịch Giai ruột gan đều là tiếc nuối.

Lợi dụng lúc này không có ai để ý đến Phó Thời Văn, Vương Dịch Giai quyết định tấn công trước.

Du thuyền cuối cùng cũng đến được đảo.

Đây là một hòn đảo nhỏ với những bãi cát, cây cối xanh tươi, biển gột rửa những bãi cát vàng. Vài cánh chim hải âu bay xa cùng hàng dừa cao vυ't, biển xanh trời xanh, không có dấu vết người ở, một vẻ đẹp nguyên sơ và hùng vĩ.

Vân Cẩm từ nhỏ lớn lên ở một thành phố đất liền, luôn có một khao khát mãnh liệt không thể giải thích được đối với biển cả.

Cậu ấy là người đầu tiên nhảy khỏi boong tàu và nhanh chóng đặt chân xuống, đánh dấu một chuỗi dấu chân trên bãi biển: “Qúy Kha, xuống đi! Ở đây đẹp quá!”

Qúy Kha xuống thuyền, Phó thời Văn cũng xuống theo, từng bước đi phía sau Qúy Kha.

Qúy Kha chịu không nổi: “Anh Phó, xin anh đừng đi theo tôi.”

“A Du, anh có thể chăm sóc em trên đảo.” Phó thời Văn thì thầm.

“A---.” Qúy Kha cười lạnh hai tiếng: “Phó Thời Văn, tôi không cần bất kì ai chăm sóc.”

Phó Thời Văn vẫn nhìn kiên định nhìn Qúy Kha.

Dưới ánh mặt trời, làn da trắng ngần của Qúy Kha như càng thêm tỏa sáng, cậu độc lập, mạnh mẽ và chói lóa hơn so với 5 năm trước.

Thật muốn ôm cậu vào lòng, trong mắt Phó Thời Văn lóe lên một chút chật vật: “Nếu cần người giúp đỡ, anh có thể ...”

Qúy Kha nhíu mày cắt ngang lời nói của Phó Thời Văn: “Cho dù có cần giúp đỡ, tôi cũng sẽ không tìm anh.”

Qúy Kha không hiểu, hành vi đạo đức giả của Phó thời Văn là có mục đích gì?

Có phải vì chuyện của năm năm trước, anh cảm thấy có lỗi với cậu nên muốn bù đắp cho cậu không?

Xin lỗi, cậu không cần đền bù.

Gương mặt Qúy Kha thờ ơ, giống như một lớp băng không thể tan chảy: “Phó thời Văn, nếu anh cảm thấy có lỗi và thực sự muốn xin lỗi với tôi của năm năm trước, tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

“Hiện tại tôi đã có một cuộc sống mới. Tôi cũng đã quên những chuyện của năm năm trước. Chuyện của chúng ta coi như giải quyết xong. Sau này đừng tới làm phiền tôi.”

Nghe thấy Qúy Kha như vậy mà muốn rạch ròi mối quan hệ với anh, Phó Thời Văn cảm thấy vô cùng khó chịu, Qúy Kha quay mặt sang một bên không quan tâm, anh lo lắng nói: “A Du, anh không ...”

Anh ấy không phải vì cảm thấy áy náy mà xin lỗi, hay chỉ là xin lỗi vì cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng Qúy Kha giờ phút này đã tiến về phía Vân Cẩm.

Các nhân viên của nhóm chương trình nói: “Wow, Vân Cẩm và Qúy Kha trông thật đẹp đôi.”

“Cảnh tượng này nhìn đẹp quá, mau chụp đi, sau đó có thể làm quảng cáo đại chúng.”

Phó Thời Văn nhìn khung cảnh đẹp đẽ hài hòa trước mắt, trong lòng có chút chua xót tràn ngập.

“A Du..”

A Du của anh đã trở lại, nhưng cậu lại không cần anh nữa.

“Phó tổng.” Lương Hoài gằn lên.

Sau đó Phó Thời Văn mới từ từ tỉnh lại.

“Phó tổng, chúng ta vẫn đang ghi hình chương trình.” Lương Hoài nhắc nhở.

Phó Thời Văn nâng mắt liếc nhìn bức tranh đặc biệt chói mắt cách đó không xa, sau đó cụp mắt xuống: “ừm, tôi biết.”

Lương Hoài nhìn theo ánh mắt của Phó thời Văn, sau đó dừng lại hai giây trước khi thu lại ánh nhìn.

….

Tất cả những người tham gia buổi biểu diễn đều xuống du thuyền, hai người hợp sức và nhận đồ của chính mình trong tay đoàn biểu diễn.

Theo yêu cầu của nhóm chương trình, họ sẽ có hai ngày ở trên hòn đảo hoang này.

Ngoại trừ các vật liệu đã được trao đổi, nhóm thực hiện chương trình không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào khác.

Đạo diễn lấy cái loa lớn nói mấy câu đề phòng, cuối cùng nói: “Được rồi, sinh tồn trên hoang đảo, hiện tại bắt đầu!”

“Cố lên mọi người! Vào lúc 5 giờ chiều mai, đội ngũ chương trình của chúng ta sẽ sắp xếp một chiếc du thuyền đến đón các bạn!”

Sau đó giải tán, mọi người đều tản ra bốn phía.

Qúy Kha đi dọc bãi biển, nhưng Phó thời văn không đi theo.

Cậu đi một vòng trên đảo, tìm được một nơi tương đối cao và bằng phẳng để có thể dựng lều.

Không ngờ khi Qúy Kha đưa Vân Cẩm tới nơi cậu mới tìm được thì đã có người lên trước rồi.

Đó là khuôn mặt Lục Dữ và Tề Phóng, họ đã nói chuyện với Qúy Kha vào ngày đầu tiên, sau đó liền lập một đội và cũng đổi lều.

Lục Dữ thấy Qúy Kha trong tay cầm lều, vui vẻ nói: “Qúy Kha, Vân Cẩm, hai người cũng định dựng lều ở đây sao?”

Qúy Kha nhìn vào cái lều đang được dựng dở trên mặt đất, chỉ đủ chỗ cho một cái lều, hai cái cũng không thể vừa.

Qúy Kha lắc đầu: “Nơi đây không có đủ chỗ, chúng tôi dự định tìm một nơi khác.”

Tề Phóng đứng một bên hừ lạnh nhìn Qúy Kha: “Lục Dữ, tên kia câu kết với ngôi sao lớn, khác với tài tử của chúng ta. Đừng có nóng lạnh mông lung.”

Vân Cẩm nhíu mày.

Lục Dữ cũng có chút ngượng ngùng, vẫy tay với Qúy Kha: “Qúy Kha, gặp lại sau.”

“Ừ.” Qúy Kha gật đầu cùng Vân Cẩm đi đến nơi khác.

Sau khi rời đi không xa, Vân Cẩm khó chịu mà ôm đồ dựng lều: “Vừa rồi mấy lời tên Tề Phóng kia nói là có ý gì?”

Qúy Kha không quan tâm lắm: “Vân Cẩm, chúng ta phải tìm một nơi để dựng lều.”

Mặc dù có những bãi cát bằng phẳng bên biển, nhưng thủy triều thường xuất hiện vào ban đêm, vì vậy bờ biển không phải là lựa chọn tốt nhất để dựng lều.

“Chỗ đó có thể chứ?” Vân Cẩm chỉ sang hướng khác.

Qúy Kha nhìn sang thì thấy vị trí này cao hơn chỗ cậu đã chọn trước đó, mặt đất tương đối bằng phẳng, hai bên có cây cối.

“Có thể.” Qúy Kha đặt chiếc lều trong tay xuống: “Dựng trại ở đây.”

Ngày hôm qua Vân Cẩm đã không giúp được gì nhiều, trong lòng lại càng cảm thấy tự trách, hôm nay dựng lều trại cực kỳ siêng năng, Qúy Kha yêu cầu cậu muốn làm gì thì làm, không có gián đoạn, chẳng mấy chốc bọn họ đã dựng lều lên.

Thấy tới trưa, mặt trời chiếu vào đỉnh đầu, Vân Cẩm nằm trong lều, bụng rêи ɾỉ vì đói.

“Qúy Quý, tôi đói.”

Qúy Kha lấy ra một chai nước khoáng trong ba lô ra, đưa cho Vân Cẩm: “Uống chút nước trước, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi tìm đồ ăn.”

Vân Cẩm uống hai hớp để làm dịu cơn khát, sau đó liếc nhìn xung quanh: “Quanh đây có đồ ăn sao?”

Hẳn là có.

Nhóm chương trình chắc chắn sẽ không để họ chết đói trong hai ngày.

Qúy Kha đưa một chai nước khoáng cho chàng trai quay phim của chương trình đang đi theo họ, sau khi thực hiện quay họ dưới ánh mặt trời quá lâu, anh ta trông khát nước, khóe miệng trắng bệch.

Chàng trai xua tay, ngượng ngùng: “Lát nữa làm xong sẽ về uống nước.”

Các nhân viên không có giới hạn vật chất.

Qúy Kha nói: “Quay phim rất phải lâu, uống chút nước trước, nếu không trời nắng to như vậy, rất dễ bị say nắng.”

Chàng trai quay phim hơi xúc động, đây là lần đầu anh ấy thực hiện quay, chưa có nhiều kinh nghiệm nên không mang theo nước khi ra ngoài, không ngờ các khách mời tham gia chương trình lại giúp đỡ anh ta như vậy, mặc dù họ cũng chỉ còn lại một vài chai nước.

Chàng trai cầm lấy nước: “Cảm ơn nhiều.”

Qúy Kha mỉm cười: “Không có gì đâu.”

Qúy Kha cười rất đẹp khiến anh bạn quay phim phải đỏ mặt.

Sau khi nghỉ ngơi trong lều một lúc, Qúy Kha và Vân Cẩm quyết định ra ngoài kiếm gì đó ăn.