“Thời Văn, cậu với An Trừng tính khi nào kết hôn a? Anh và chị dâu đều đang chờ uống rượu mừng của hai cậu đây.” Là tiếng nói của một người đàn ông xa lạ.
Lâm Du nắm chặt tay.
Con thỏ Chi Chi kêu lên hai tiếng.
Lâm Du hồi phục tinh thần lại, lấy bọt biển ngâm vào nước ấm lau sạch sẽ trên lông thỏ con.
“Anh Minh Đạt đừng có chọc em, em và Thời Văn không phải là quan hệ đó, huống chi, Thời Văn đã có đối tượng, anh như vậy sẽ làm Thời Văn thấy bối rối.”
Thanh âm mạch lạc của An Trừng từ điện thoại bên kia truyền đến.
“Thời Văn còn trẻ, nào có nghiêm túc, làm sao coi là thật, An Trừng, con mới là con dâu mà dì nhận định.”
“Nhưng mà dì, anh Thời Văn lại không thích con.”
Thanh âm của Lan phu nhân lại lần nữa vang lên: “Nói giỡn gì đó, chúng ta là nghiêm túc, con xem lần này Thời Văn cũng chỉ mang theo con về nhà cũ, đồ ngốc, con còn không hiểu nó có ý tứ gì sao?”
Phó Minh Đạt hỏi: “Thời Văn, cậu còn chưa chặt đứt quan hệ với nhân tình nuôi bên ngoài kia à? Chúng ta đều cho rằng cậu chỉ là chơi đùa mà thôi.”
Lâm Du bỗng nhiên khẩn trương lên.
Cậu không biết kế tiếp sẽ nghe phải đáp án như thế nào.
Giọng nói trầm thấp của Phó Thời Văn vang lên, hình như không vui: “Mọi người có thấy nhàm chán không, mỗi lần về nhà đều nói chuyện này.”
“Được được, không nói chuyện này nữa.” Lan phu nhân nói.
“Dì, con đi WC.”
“Đi đi.”
Chỉ sau chốc lát, Lâm Du nghe được đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói thập phần rõ ràng của An Trừng.
“Lâm Du, vừa rồi cậu đều nghe được đi.”
Lâm Du đang dùng khăn lông lau khô lông cho thỏ con, nhàn nhạt mà trả lời một câu: “Nghe được.”
An Trừng thấp giọng nói: “Tôi không biết cậu da mặt dày thế nào mà trở lại bên cạnh Phó Thời Văn, nhưng tôi hy vọng cậu đừng tự mình ảo tưởng, nhanh rời khỏi đi.”
Lâm Du không nói chuyện.
An Trừng bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Lâm Du, cậu sẽ không thật sự cho rằng Phó Thời Văn là vì thích cậu nên mới để cậu quay lại đi? Nếu không phải bởi vì nguyên nhân là do bản thân tôi, cậu làm gì có cơ hội.”
“Cảm ơn cậu, rời đi một năm, đem tiên sinh tặng cho tôi.” Lâm Du chậm rãi nói.
An Trừng nắm chặt di động, khuôn mặt trở nên dữ tợn vì tức giận.
“Đừng tưởng rằng cậu có thể đắc ý được lâu, Lâm Du, một khi cậu biết chân tướng, sợ là khóc cũng không khóc được.”
“Chân tướng gì?” Lâm Du hỏi.
An Trừng cười ha ha hai tiếng: “Cậu đoán xem a, không phải cậu rất thông minh sao.”
“Nhàm chán.”
Lâm Du trực tiếp tắt điện thoại.
……
Buổi tối, trên tường đồng hồ đã chỉ tới 12 giờ.
Lâm Du nhìn thoáng qua bánh kem ở trên bàn.
Than một tiếng.
Sau đó cậu đem chiếc nhẫn từ trên ngón tay lấy xuống, thả vào trong hộp, rồi đem hộp nhẫn bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Tiên sinh thất hẹn rồi.
Nhưng mà Lâm Du cũng đã coi thành thói quen.
…
Phó Thời Văn xã giao cả đêm, từ nhà cũ đến trung tâm thành phố, đi xe gần ba giờ, chờ khi anh về đến nhà, đã là rạng sáng hơn hai giờ.
Anh đẩy cửa đi vào, bật đèn, liếc mắt một cái liền thấy được bánh kem ở trên bàn, trong phòng không có người.
Phó Thời Văn lại đi nhìn thoáng qua phòng ngủ, trên giường, thỏ con quả nhiên đã ngủ say.
Phó Thời Văn động tác thật nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở lại bên cạnh bàn, cầm dao ra cắt một miếng bánh kem, ăn hết một ngụm.
Tư vị thật ngọt.
Chi Chi từ trong một góc nhảy ra tới, cặp mắt hồng hồng nhìn chằm chằm vào Phó Thời Văn.
“Này, ăn bánh kem không? Hôm nay sinh nhật tôi, cho nhóc ăn một miếng.” Phó Thời Văn hạ giọng hỏi.
Thỏ con không có phản ứng Phó Thời Văn, mà là trực tiếp xoay người, cái đuôi hướng về phía anh.
Động tác giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Gan lớn rồi.” Phó Thời Văn nghiến răng: “Sớm muộn gì bắt nhóc làm món đầu thỏ tê cay.”
Thỏ con lúc vừa mới bắt đầu mua về, nhìn thấy anh chỉ biết sợ đến nằm co lại trong góc, hiện tại lá gan rất lớn, không sợ anh nữa rồi.
……
Buổi sáng, khi Lâm Du mở mắt ra, phát hiện mình bị người ta ôm vào trong ngực.
Phó Thời Văn đã về.
Lâm Du nhìn thoáng qua đồng hồ, thật nhanh đã 7 giờ.
Đây là thời gian cậu rời giường.
Cậu vừa muốn đứng dậy, phía sau cánh tay của Phó Thời Văn ngăn cản cậu.
“Ngủ tiếp một lát đi.” Phó Thời Văn mang theo giọng mũi nói.
“Vâng.” Lâm Du ngửi thấy mùi hương quen thuộc dễ chịu của Phó Thời Văn, tìm một tư thế thoải mái, nằm lên cánh tay Phó Thời Văn, tiếp tục ngủ.
Lúc mở mắt lại lần nữa, thật nhanh đã đến giữa trưa.
Lần đầu tiên Lâm Du ngủ lâu đến như vậy.
Trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt.
Lâm Du đứng dậy đi tới phòng bếp, nhìn thấy Phó Thời Văn ở trong phòng bếp khom eo không biết là đang làm cái gì.
“Tiên sinh……”
Phó Thời Văn bỗng nhiên quay đầu lại, giấu đồ vật sau lưng: “Khụ, em tỉnh rồi.”
“Em ngủ có chút lâu rồi.”
Lâm Du phát hiện trong khoảng thời gian gần đây, cậu càng ngày càng thích ngủ, không biết có phải hay không nguyên nhân là vì trong bụng có bé con.
“Tiên sinh, anh đang làm gì vậy?”
“Không có làm gì cả,” Phó Thời Văn chột dạ nhường đường cho Lâm Du, “Sao em còn chưa rửa mặt, mau đi rửa mặt đi.”
Lâm Du nghi ngờ nhìn Phó Thời Văn.
Cái mùi cháy khét nghi ngút trong phòng là gì đây, xảy ra chuyện gì rồi?
Phó Thời Văn dùng thân thể che đậy kín mít, Lâm Du nhìn không tới sau lưng anh, đành phải bỏ cuộc.
Nhìn đến khi Lâm Du rời khỏi, Phó Thời Văn mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Chờ đến lúc sau Lâm Du rửa mặt trở về, Phó Thời Văn đã khôi phục bộ dáng cao lãnh trước kia, ngồi ở trên sô pha xem tin tức tài chính kinh tế.
“Tiên sinh đói bụng sao, giữa trưa anh muốn ăn gì?” Lâm Du hỏi.
“Anh đặt cơm hộp rồi.” Phó Thời Văn nói.
“Hôm nay tiên sinh không đến công ty sao?”
Cánh tay cứng nhắc của Phó Thời Văn buông xuống, “Ngày mai lại đi, hôm nay ở nhà cùng em, lại đây cho anh ôm một cái.”
Lâm Du mới vừa đi qua đã bị Phó Thời Văn ôm vào trong lòng.
“A Du, anh nhớ là em đã nói, chờ anh trở lại sẽ nói cho anh một kinh hỉ, đó là cái gì?”
Phó Thời Văn một mực nhớ rõ chuyện này.
Lâm Du rũ mắt, “Tiên sinh, kỳ thật em muốn đưa anh một món quà.”
“Món quà gì, là quà sinh nhật của anh sao?” Phó Thời Văn có vẻ rất có hứng thú.
“Tiên sinh buông em ra đã.”
“Được, anh chờ.” Phó Thời Văn buông lỏng Lâm Du.
Lâm Du đi tới tủ đầu giường, lấy ra một hộp nhẫn.
Cậu đem chiếc nhẫn đưa đến trước mặt Phó Thời Văn: “Tiên sinh, em đến cửa hàng trang sức mua, là một cặp nhẫn đôi, mặt trên còn có khắc tên của chúng ta.”
Nhẫn của Phó Thời Văn có khắc tên của cậu, nhẫn của cậu thì khắc tên của Phó Thời Văn.
Vốn dĩ Lâm Du tính là, đến đúng ngày sinh nhật của tiên sinh sẽ đưa cho anh.
Phó Thời Văn nhìn cặp nhẫn đôi thoạt nhìn rẻ tiền trước mắt, trong lúc nhất thời có hơi giật mình.
“Tiên sinh, không thích sao?”
“Không, không phải.” Phó Thời Văn cầm lấy nhẫn: “A Du, vốn dĩ nên là anh mua, bị em giành trước rồi.”
“Đưa tay lại đây.”
Lâm Du duỗi tay qua, Phó Thời Văn đem nhẫn đeo lên ngón áp út của Lâm Du.
“Tiên sinh, để em giúp anh đeo?”
“Được.”
Sau khi đeo nhẫn xong, Phó Thời Văn giữ chặt tay Lâm Du, mười ngón tay đan vào nhau.
“Có câu thơ: Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc, A Du, em có nguyện ý cùng anh già đi hay không.”
Lâm Du gật đầu, đương nhiên nguyện ý, cậu hy vọng cùng tiên sinh, đi đến đoạn đường cuối cùng.
“Hiện tại, chú rể có thể hôn môi cô dâu rồi.”
Phó Thời Văn cúi đầu, hôn xuống cánh môi phấn nộn của thiếu niên.
Vừa kết thúc nụ hôn.
Lâm Du đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tiên sinh, em yêu anh.”
Lời nói của thiếu niên không trộn lẫn bất cứ tạp chất nào, nói ra một câu đơn giản nhất, biểu đạt tình yêu thuần túy nhất.
Phó Thời Văn nhìn gương mặt hồng hào của thiếu niên, cuối cùng nhịn không được hôn lên đôi mi của thiếu niên, ôn nhu lại thành kính.
Cơm hộp tới rồi.
Sau khi ăn xong cơm trưa.
Lâm Du thu dọn đồ đạc đi tới phòng bếp, phát hiện ở trong thùng rác có mấy món đồ đã cháy đen thui.
Cháy khét luôn rồi, hoàn toàn đã không thể thấy rõ ban đầu đây là nguyên liệu nấu ăn gì nữa.
Mớ đồ đáng nghi này chắc là đồ vật sau lưng Phó Thời Văn, giờ đã an nghỉ nằm trong thùng rác.
Nghĩ đến lúc trước tiên sinh cố che giấu, Lâm Du nhịn không được bật cười.
Ngoài phòng, Phó Thời Văn cầm lấy di động, nhắm ngay chiếc nhẫn trên tay, chụp một tấm ảnh.