Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 22

Phó Thời Văn mở mắt ra, lạnh giọng nói: “Ông Ngô, ông không nói thì người khác nghĩ ông câm sao?”

Ông Ngô im lặng.

Phó thời văn xoa xoa thái dương, mở wechat.

“Anh Phó, đến uống rượu đi nào.”

Phó Thời Văn liếc qua một dãy tin nhắn chưa đọc màu đỏ.

Anh kéo WeChat xuống dưới cùng, tìm thấy tin nhắn của anh cùng Lâm Du.

“Tiên sinh, tiên sinh muốn ăn gì tối nay?”

“Tối nay ăn món sườn được không?”

“Khi nào tiên sinh về?”

“Có chút nhớ tiên sinh, buồn ngủ quá.”

Phó Thời Văn đóng hộp thoại trò chuyện, gương mặt trầm lặng.



Phó Thời Văn trở về nhà, thấy đèn trong nhà đã được bật sáng.

Anh sửng sốt trong giây lát, bước nhanh vào bên trong.

Mùi thức ăn thoang thoảng trong bếp cùng thức ăn đã được để sẵn trên bàn.

Anh nuốt nước miếng đi tới phòng bếp, nhất thời mở cửa phòng bếp, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Một bóng dáng quen thuộc đang ở trong bếp.

Phó Thời Văn có chút hoảng hốt.

Cho đến khi người đó quay đầu lại.

“Thời Văn, anh về rồi sao?”

Phó Thời Văn nhìn bộ dạng của người đó, anh đã sửng sốt trong giây lát.

An Trừng đeo tạp dề, trên tay cầm thìa, nở một nụ cười.

“Thời Văn, canh một lát nữa sẽ xong. Anh thay đồ rồi rửa tay trước đi, xong xuôi là có thể ăn ngay.”

Phó Thời Văn nhìn An Trừng, không thể phân biệt được đó là thất vọng hay cảm giác lúc đó là như thế nào.

Một lúc lâu sau, anh nói: “Sao em lại ở đây.”

An Trừng cười nói: “Thời Văn, mấy ngày nay anh uống rượu, ăn uống không tốt. Gần đây em đang chuẩn bị ghi hình cho một chương trình tạp kỹ về nấu ăn. Nhà em không có bếp cho nên chỉ đến đây để luyện tập, để anh có thể nếm thử tài nấu nướng của em.”

“Thời Văn, anh sẽ không trách em mượn nhà bếp của anh mà không hỏi trước chứ?” An Trừng hỏi.

Phó Thời Văn lắc đầu.

“Sẽ không.”

An Trừng múc canh đặt lên bàn.

“Bữa tối đã sẵn sàng.”

Năm món ăn và một món canh đã được bày biện trên bàn.

Phó Thời Văn cầm đũa lên ăn một miếng, An Trừng hồi hộp nhìn Phó Thời Văn.

“Thời Văn, đây là lần đầu tiên em nấu ăn, anh thấy sao?”

“Hương vị rất ngon.”

“Thật không?” An Trừng vui vẻ

Phó Thời Văn gật đầu, thực sự rất ngon.

Chỉ là có điều anh thấy thiếu một thứ gì đó, nhưng không thể nói ra.

An Trừng múc đầy bát canh cho Phó Thời Văn: “Thời Văn, canh gà rất tốt cho dạ dày, mấy ngày nay anh uống nhiều rượu, uống một bát canh gà trước đi.”

“Ai daa---.” An Trừng thu tay về, giống như vừa bị chạm vào vết thương trên tay.

Phó Thời Văn nhận thấy những vết đỏ trên mu bàn tay bị bỏng do dầu, còn có vết phồng rộp trên những đầu ngón tay.

“Em bị thương sao?”

An Trừng thu tay lại: “Chỉ là bỏng một chút thôi, không có gì to tát.”

Phó Thời Văn cau mày.

“Vừa hay trong nhà có thuốc mỡ bôi tay, để tôi lấy cho em.”

Phó Thời Văn đứng dậy, đi lấy thuốc.

An Trừng nhìn lướt qua các món ăn trên bàn rồi khẽ mỉm cười hài lòng, tay nghề của Tiểu Hắc quả thực không tệ.

Phó Thời Văn cúi người trước tủ, nhìn loại kem trị bỏng đã qua sử dụng nằm trong ngăn kéo.

Trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh.

Trên ngón tay thiếu niên sưng lên một vết phồng mọng nước, đôi lông mày thanh tú cau lại, trầm mặc lẩm bẩm: “Đau quá.”

“Lúc bị bỏng, rửa tay bằng nước lạnh, như vậy sẽ bớt đau hơn.”

“Nhưng em cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ đến việc tiên sinh có thể ăn canh gà do em nấu!”

Canh gà đó là Phó Thời Văn yêu cầu Lâm Du làm cho An Trừng.

“Thời Văn.”

Giọng An Trừng vang lên từ ngoài phòng ăn.

Phó Thời Văn lấy lại tinh thần, nhíu mày.

Tại sao đột nhiên lại nghĩ tới những chuyện này?



“Anh ơi, chờ em với, em theo không kịp…”

Đứa trẻ bảy, tám tuổi loạng choạng chạy theo sau đám trẻ lớn hơn.

“Không theo kịp thì đừng theo. Đừng suốt ngày bám đuôi Phó Thời Văn giống như cô vợ nhỏ của cậu ấy như vậy.”

“Nhóc con, có phải khi lớn lên muốn trở thành vợ của Phó Thời Văn hay không?”

Đứa trẻ ngước gương mặt thanh tú, nước da trắng như sữa và đôi mắt đen tròn như ngọc, hồn nhiên hỏi: “Trở thành vợ của anh thì có thể cùng anh chơi đùa sao?”

“Đương nhiên là có thể.”

Lông mi mảnh mai của đứa nhỏ chớp chớp, nghiêm túc nói: “Vậy em muốn trở thành vợ của anh.”

Im lặng chốc lát, có người rốt cuộc không thể kìm lại được, cười lớn.

Đám trẻ mười mấy tuổi cũng như vậy mà vui mừng, cười theo.

Lâm Chi Đạo ác ý nói: “Phó cẩu, hay là cậu cũng nhận em nó là vợ đi. Đứa trẻ này xinh đẹp như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ càng đẹp hơn nữa.”

Phó Thời Văn nhướng mắt lên, đá vào chân anh ta, lười biếng nói: “Biến sang một bên.” Hãy nhớ lại trang web m.42zw.

Đứa nhỏ chạy tới chỗ Phó Thời Văn, thở hổn hển vì kiệt sức, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nó duỗi tay ra, cộc lốc nói: “Anh ... ôm ...”

Phó Thời ăn hơi nheo mắt lại, lộ ra vẻ hung tợn: “Nhóc con, mau về nhà, nếu còn đi theo, tôi sẽ đánh cậu.”

Đứa nhỏ sợ hãi đến mức mím chặt môi, nước mắt giàn giụa, trông vừa xót xa vừa đáng thương.

Phó thời văn sắc mặt hơi trầm xuống, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Về nhà, đừng đi theo tôi.”

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn của đứa nhỏ, như những chuỗi ngọc.

Hết cách, Phó Thời Văn đành kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan, nghe lời, quay về không phải tốt hơn sao?”

Đứa nhỏ bực bội gật đầu: “Vậy lần khi anh đi chơi, anh dẫn em đi cùng được không?”

“Được rồi, lần sau sẽ đưa đi.” Phó thời văn nói một cách ngập ngừng.



Phó Thời Văn đã có một giấc mơ.

Mơ về những điều từ rất lâu trước đây.

Khi anh hơn mười tuổi, có một đứa trẻ nhà hàng xóm luôn thích đi theo anh.

Dù thế nào thì anh cũng không thể đuổi đứa nhỏ đi, hơn nữa nó còn nói rằng sau này muốn trở thành vợ của anh.

Những câu nói ngây ngô khiến những người xung quanh phải bật cười.

Mặc cho Phó Thời Văn luôn trêu chọc và cười nhạo cậu, đứa trẻ vẫn ngốc nghếch nói rằng mình thích anh và muốn chơi với anh trai cùng đôi mắt lấp lánh mỗi khi cậu nhìn anh.

Trong giấc mơ, khuôn mặt của đứa trẻ dần dần mờ đi, biến thành khuôn mặt của Lâm Du.

“Tiên sinh… sau này tiên sinh sẽ không cần em nữa sao?”

“Tiên sinh, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời..”

“Tiên sinh, em thích anh…”

Phó Thời Văn đột nhiên tỉnh lại, anh đứng dậy đi ra ban công hút một điếu thuốc, nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, vẻ mặt u ám.



Mùa hè vừa đi qua, gió thu và mưa thu dần dần trở nên mát mẻ hơn, thời tiết cũng trở nên dễ chịu hơn.

Uông Vũ bưng lò nướng đứng dưới lầu đợi Lâm Du mở cửa.

“Anh Tiểu Du, mẹ em kêu em mang lò nướng cho anh.”

Uông Vũ là con của dì Từ, tuy không quá đẹp trai nhưng nét lại rất ưa nhìn, học kém từ nhỏ, sinh ra không phải để học, không học cấp ba. Cậu ấy đi nước ngoài hai năm, mới về gần đây, hiện đang làm nhân viên rửa xe cho một tiệm sửa xe gần đây.

Lò nướng rất nặng.

Uông Vũ dáng người cao lớn, nhưng cũng cần dùng sức mới có thể ôm được cái lò.

Lâm Du sống ở tầng 3.

“Cùng nhau khiêng đi.” Lâm Du nhìn thấy trên trán cậu ướt mồ hôi.

“Không cần, mẹ em nói anh đang mang thai, anh đừng làm những việc nặng nhọc này, để em làm.”

Uông Vũ giúp Lâm Du chuyển lò vào nhà.

Lâm Du rót cho cậu ấy một ly nước: “Uống nước đi.”

Uông Vũ uống xong trong một hơi: “Anh Tiểu Du, em đi làm trong cửa hàng, sau này có việc gì thì gọi cho em, đừng ngại.”

“Ừm.”

Lâm Du mỉm cười, Uông Vũ nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhớ trước đây cậu còn thường xuyên giúp Uông Vũ làm bài tập, không ngờ sau mấy năm gặp lại, cậu ấy càng ngày càng cao lớn như vậy.

Lâm Du tiễn Uông Vũ xuống lầu.

“Ồ, mới vừa rời khỏi anh Phó mà cậu đã tìm đến một người đàn ông khác. Cậu cũng khá nhanh nhẹn đấy.”

Một chiếc ô tô màu đen đang dừng bên đường.

Cửa sổ xe mở ra, Bạch Việt đưa một tay ra ngoài, huýt sáo với Lâm Du.

Lâm Du liếc anh ta một cái, không đáp lại.

Uông Vũ nhìn Bạch Việt: “Anh Tiểu Du, anh ta là ai vậy?”