Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 047: Ông đây quyết định không đi làm, ở nhà thượng em (Cao H)

Thẩm Nhan nhìn bộ dáng Diệp Hạo Hiên dã man tục tằng, thế nhưng nháy mắt bị hắn gợi lên tính dục mãnh liệt.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đột nhiên biến hồng, hai mắt bình tĩnh nhìn trên đỉnh đầu nam nhân, cánh môi phấn nộn khẽ nhếch, có chút nghẹn lời hỏi: “Anh…anh không đi làm?”

“Ông đây quyết định không đi làm, đổi thành ở nhà thượng em!”

Diệp Hạo Hiên một đôi mắt đen lập loè du͙© vọиɠ, bàn tay to đã bám vào thạc nhũ trước ngực cô, cách vật liệu may mặc tùy ý xoa bóp đùa bỡn nhũ thịt đầy đặn.

Hắn một tay xoa vυ' cô, mặt khác, một bàn tay đi giải nút thắt trên quần cô.

“Em vừa mới không phải nói, chúng ta về sau có thể nếm thử các biện pháp chơi khác nhau sao? Nếu em đã có hứng thú như vậy, ông đây đành phải phụng bồi!”

Lời còn chưa dứt.

Tay người đàn ông đã lần theo, cởi bỏ “bức chắn” chui vào, ngón tay đẩy ra khối vải dệt nhỏ hẹp che đậy chân tâm, vươn ngón giữa thô tráng, đối với huyệt khẩu ướt hoạt đột nhiên thâm nhập.

“A…”

Thẩm Nhan bị Diệp Hạo Hiên làm cho cả người run lên, không khỏi kêu lên tiếng tới.

Tiếng nói cô vốn là điềm mỹ êm tai, khi làʍ t̠ìиɦ phát ra tiếng kêu mang mị hoặc, câu đến hắn cầm lòng không đậu.

Diệp Hạo Hiên thực mau đem ý tưởng trong lòng làm thành hành động, dùng ngón giữa vô địch của hắn, hợp với hoa huyệt Thẩm Nhan thọc vào rút ra rất nhiều lần.

Cơ hồ mỗi một lần.

Ngón tay đều tinh chuẩn chạm vào điểm mẫn cảm trên vách động.

Thẩm Nhan kiều nhu thân hình theo động tác ngón tay nam nhân cắm huyệt mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong miệng phát ra tiếng kêu, một tiếng so một tiếng còn to hơn, hoa huyệt phía dưới sớm đã biến thành Thủy Liêm Động, dâʍ ŧᏂủy̠ sáng trong không ngừng chảy nhỏ giọt trào ra.

“Tao thủy thật nhiều, chờ lát nữa ngoan ngoãn nằm làm cho ca ca uống no!”

Diệp Hạo Hiên da^ʍ tà nhìn Thẩm Nhan liếc mắt một cái, sau đó đem quần của cô dùng sức lôi kéo, tính cả qυầи ɭóŧ cùng nhau bị kéo đến đầu gối.

Âʍ ɦộ no đủ ướŧ áŧ bại lộ trước mắt hắn, lông tóc màu đen bị dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nhẹp, một sợi một sợi dính bên nhau, môi âʍ ɦộ nở nang hơi hơi rộng mở, huyệt khẩu đỏ bừng chậm rãi chảy ra hoa dịch trong trẻo.

Giờ phút này cửa sổ sát đất trong phòng khách cũng không có bức màn che đậy, ánh nắng ngoài cửa sổ cứ như vậy từ bên ngoài trực tiếp chiết xạ tiến vào, chiếu vào sàn nhà cùng sô pha.

Thẩm Nhan nửa thân trần thân hình cũng trực tiếp bại lộ dưới ánh mặt trời.

Cô vừa nhấc đầu liền có thể thấy mặt cỏ màu xanh ngoài cửa sổ, cùng với người làm vệ sinh ở nơi xa.

Sợ bị người rình coi, cô theo bản năng muốn che khuất bộ vị riêng tư, nhưng mà đôi tay lại bị trói chặt, căn bản là không động đậy.

“Anh nhanh đem bức màn kéo lên! Bằng không chờ lát nữa sẽ bị người thấy!”

Thẩm Nhan vội vàng vặn vẹo thân thể, khuôn mặt nhỏ đều gấp đến độ đỏ bừng một mảnh.

“Bị người thấy liền thấy, em không cảm thấy ở dưới mí mắt người khác làʍ t̠ìиɦ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn sao?” Diệp Hạo Hiên làm bộ không để bụng khung cảnh ngoài cửa sổ, nhìn một cái, sau đó tiếp tục cởϊ qυầи Thẩm Nhan.

Thẩm Nhan lúc này hoàn toàn không bình tĩnh, lung tung đá đạp hai chân, ý đồ ngăn cản động tác Diệp Hạo Hiên.

Nhưng mà, sức lực nam nữ cách xa thật sự quá lớn, cô căn bản là phản kháng không được.

Một lát công phu.

Diệp Hạo Hiên cũng đã đem đùi quần jean cùng qυầи ɭóŧ treo của Thẩm Nhan, tất cả đều thoát đến sạch sẽ, hai hai chân thon dài trắng nõn, cùng với tiểu nộn bức chảy dâʍ ŧᏂủy̠ tất cả đều bại lộ trong không khí.

“Diệp Hạo Hiên anh là đồ hỗn đản! Anh điên rồi sao?! Anh nhanh đem bức màn kéo lên!”

Thẩm Nhan lại tức lại gấp, hai mắt ánh nước tức giận trừng mắt Diệp Hạo Hiên, nâng chân lên chuẩn bị hướng tới nam nhân đá vào.