Anh vùi sâu vào nơi mẫn cảm của cô, lưu luyến quên lối về, đâm tới lần sau lại tàn nhẫn hơn lần trước, hệt như thật sự muốn thao lỏng cô.
Tiếng rêи ɾỉ của cô bị anh đâm thành từng mảnh nhỏ, rõ ràng đã không thể chịu đựng nhiều hơn, nhưng tiểu huyệt vẫn rất thành thật mà phân bổ ra càng nhiều ái dịch hơn, e thẹn mà nghênh đón anh tới.
Không biết qua bao lâu, vào một lần đâm thọc, cuối cùng anh cũng bắn. Thiếu niên thở gấp một tiếng, tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm thẳng vào chỗ sâu trong hoa huyệt cô.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt dũng mãnh tràn vào huyệt bích, cảm giác tiểu huyệt bị đầy trướng lại khiến hạ thân cô vừa căng vừa ngứa.
Cô khóc thút thít, thở gấp, run rẩy, phun nước sốt, theo động tác của anh cô lại lần nữa đạt tới cao trào.
Khi hai người kết thúc, anh cắn vào vành tai cô, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Quên mất nói cho em, nhà trường sắp xếp anh tới thành phố tham gia thi đấu, chiều nay phải xuất phát ngay.”
Lê Âm sửng sốt: “A?”
Cố Tích Trăn nghĩ, có lẽ chính mình đã trở nên dịu dàng kiên nhẫn hiếm thấy.
Anh bắt đầu rửa sạch vết tích trên người giúp cô, sau đó lại giúp cô mặc váy lại cẩn thận, sờ sờ gương mặt cô: “Tên khốn đã nói sẽ dự thi lại bận việc đột xuất không đi được, chỉ đành để anh đi thay, phải đi mười ngày mới có thể trở về.”
Mười ngày…?
Cô mới… Mới vừa cảm giác được vui sướиɠ của tình ái, đã phải nói lời tạm biệt với khoảnh khắc vui sướиɠ ngắn ngủi này sao?
Lúc đầu nó chỉ là một suy nghĩ điên cuồng, một nguyện vọng thành hiện thực.
Thậm chí cô còn không biết nguyện vọng của mình có thể kéo dài bao lâu, không biết mười ngày sau mình còn có thể cùng anh nữa không…
Chính bản thân Lê Âm cũng không biết giờ phút này vẻ mặt mình không nỡ tới mức nào.
Vẻ thất vọng trên mặt thiếu nữ đã lấy lòng Cố Tích Trăn.
Anh cười trầm thấp, giọng nói dễ nghe phát ra từ trong l*иg ngực, cực kỳ chấn động:
“Có một số lời anh không định nói, nhưng thấy hai ngày nay em thèm như vậy…”Anh lại duỗi tay thò vào dưới váy ngắn đồng phục, thuận theo da thịt bên đùi mà hướng lên trên. Tiếp đó, ngón tay cách qυầи ɭóŧ sờ sờ môi âʍ ɦộ ấm áp, “Trong mấy ngày anh không có ở đây, ngoan ngoãn chờ anh, không được ăn vụng!”
Hạ thân Lê Âm lại thắt chặt, ngâm khẽ một tiếng, mơ hồ gật đầu.
Dường như còn chưa được thỏa mãn lắm, Cố Tích Trăn lại dùng ngón trỏ chậm rãi thuận theo vệt lõm trên qυầи ɭóŧ, ngang ngược cắm vào.
Đây là khe thịt của cô, dường như làm cách qυầи ɭóŧ còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả làm trực tiếp. Anh lại nhẹ nhàng thọc vào rút ra, thoạt nhìn hệt như môi âʍ ɦộ đang ngậm lấy ngón trỏ của anh.
Hạ thân Lê Âm lại tê tái một trận, hai chân kẹp chặt theo bản năng, kẹp lấy tay anh vào giữa hai chân cô.
… Thật sắc tình.
Anh cười trầm thấp, ngón tay uốn lượn, cách qυầи ɭóŧ nóng ướt mà thọc vào hoa môi của cô.
Lúc này, thân thể mới vừa được lau rửa sạch sẽ lại mơ hồ có xu thế đại phát hồng thủy. Lê Âm có thể cảm nhận rõ ràng, lại có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ mật đạo.
Mặt cô đỏ bừng lên, cuống quít thối lui: “Đừng sờ loạn, không bao lâu nữa sẽ có người tới.”
“Em còn chưa trả lời anh đâu.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Ngoan ngoãn chờ anh trở lại.”
Lê Âm mím môi dưới, phát ra một tiếng “ừm” nhẹ nhàng.