Hướng Dẫn Thực Tập Làm Chúa Sáng Thế

Chương 15: Ngày thứ mười lăm trở thành thần

Edit & beta: MeanChan

(Truyện chỉ đăng tại wattpat MeanChankhongvui và clairdelalune.wordpress.com)

Trong phòng an tĩnh đến nỗi chỉ có thanh âm của Ivy vang vọng. Nói xong mấy chữ cuối cùng, thanh âm của anh lại càng thấp xuống, ngón tay nắm chặt bút đến nỗi hơi trắng bệch.

Vốn dĩ, khiến một người không được thẳng thắn chủ động nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng là một điều rất khó khăn.

Ivy phải gom góp rất nhiều dũng khí và quyết tâm mới dám nói thẳng ra như vậy. Cũng không phải là anh thích nói dối, chỉ là không chịu thể hiện nội tâm mà thôi.

Loại tâm lý này có lẽ là đã sinh ra từ lúc anh cảm thấy thần thiên vị Thiên tộc hơn.

Nếu nói ra cũng chẳng được gì, vậy thì dứt khoát không nói nữa.

So với Lucy được thần tự mình đặt tên, anh chẳng có gì để chứng minh thần cũng coi trọng mình.

Nếu đã không được coi trọng, vậy thì không thể mở miệng yêu cầu điều gì hết, chỉ có người được thiên vị mới có quyền thẳng thắn biểu đạt yêu cầu thôi.

Bởi vì Ivy luôn nghĩ như vậy nên tính cách “Không thẳng thắn” đã trở thành một phần của anh. Kể cả khi đã tin Giang Từ cũng quan tâm tới mình, tính cách thâm căn cố đế này cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.

Giang Từ cũng biết Ivy đã rất khó khăn khi nói ra những lời này, cậu cũng không đắn đo gì nữa mà tiện thể kéo chiếc ghế dựa tới bên cạnh bàn làm việc.

“Ngồi ở đây được không?” Giang Từ thả lỏng tự nhiên, nghiêng mặt nhìn hắn, “Có ảnh hưởng đến anh không?”

Ivy thu lại lực độ cầm bút, ngữ khí nhàn nhạt: “Tùy ngài.”

Các sự vụ phải xử lý gần đây cũng không nhiều, ám nguyên tố trong hoàn cảnh sống đang từng bước khôi phục cân bằng, anh cũng dần dần nhàn rỗi hơn.

Bình thường các sự vụ sẽ giao cho Arnold và các nghị viên khác xử lý, Ivy chỉ phụ trách xác nhận kết quả.

“Thời gian làm việc sẽ tương đối dài.” Ivy cúi mắt nhìn những văn kiện mà thực tế anh chẳng cần phải xem kĩ, “Sách ở trên kệ, ngài có thể xem bất kỳ quyển nào ngài muốn.”

Giang Từ theo lời đứng dậy tới bên kệ sách, cậu nhìn qua một lượt.

Từ kệ sách của một người có thể nhìn ra sở thích của người đó, Giang Từ thấy rất nhiều sách về nhạc lý.

“Anh thích âm nhạc sao?” Giang Từ có chút kinh ngạc.

Ivy trả lời: “Không tính là thích, chỉ là thừa thời gian nên tùy tiện học gì đó thôi.”

Hơn 3000 năm, thời gian dài như vậy, nếu không tìm thứ gì đó để gϊếŧ thời gian thì sẽ chán chết mất.

Không giống như Long tộc có thể ngủ một lần vài chục vài trăm năm, khả năng nhận biết của các chủng tộc khác về thời gian vẫn rất bình thường.

Cách nói “Thừa thời gian” này làm Giang Từ hơi khựng bàn tay đang chạm vào sách: “Có phải anh cảm thấy gánh nặng quá lớn hay không?”

Rõ ràng có tình cảm như người thường, lại bị giao cho một sinh mệnh vĩnh hằng, hơn nữa còn phải quản lý cả một chủng tộc mãi mãi.

Ivy không trả lời ngay, anh trầm mặc vài giây mới mở miệng: “Vì ngài, các quản lý giả khác sẽ không cho rằng đây là một gánh nặng.”

Sau khi dừng vài giây, Ivy mới vòng vèo nhắc tới mình: “Cho nên ta cũng nghĩ như vậy.”

Để cho sức thuyết phục giữa hai câu này mạnh mẽ hơn, Ivy từ đầu đến cuối không liếc nhìn thanh niên bên giá sách một lần nào.

Nhưng tất nhiên Giang Từ nghe ra ý tứ mà anh muốn biểu đạt.

Tùy tay cầm cuốn sách âm nhạc, Giang Từ trở về chỗ ngồi ban đầu.

Xuất hiện với thân phận là thần, Giang Từ không cần học cũng có thể hiểu được ngôn ngữ của thế giới này, ngay cả chữ viết lạ lẫm cũng như tự động phiên dịch đầy đủ.

Ivy liếc quyển sách trên tay Giang Từ, anh tỏ vẻ thản nhiên: “Nếu ngài thấy hứng thú với cái này, khi nào có cơ hội, ta có thể diễn tấu cho ngài những khúc nhạc mà ngài muốn nghe.”

Đối mặt với sự chủ động hiếm có của Ivy, Giang Từ không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Tôi rất mong chờ.”

Ivy ứng tiếng.

Tuy rằng anh vừa nói là mình chỉ tùy tiện học, nhưng trong thời gian dài như vậy, tùy tiện học cũng có thể biến thành tinh thông.

Chỉ là trước mặt Giang Từ, anh không thể thốt ra nổi mấy câu như khoe khoang bản thân được.

Giang Từ ngồi ở bên cạnh bàn làm việc. Nhưng dù ngồi gần như vậy cũng không hề quấy rầy đến công việc của Ivy, chỉ yên lặng ngồi đọc sách.

Hai người nhìn qua không hề có vấn đề gì, hệ thống cũng tương đối yên tâm. Nó thà để hai người cứ ngồi đợi như vậy, ít nhất là nó không phải đau đầu.

Nhưng thực tế với Ivy mà nói, Giang Từ dù chỉ ngồi bên cạnh cũng đã đủ khiến anh không thể xem nổi thư từ văn kiện gì nữa.

Mỗi chữ cái đều biết, mỗi từ đều rõ nhưng cả đoạn văn viết cái gì thì anh cũng không biết nên đành phải xem lại một lần nữa, tiến độ rất là thong thả chậm rãi.

Kỳ thật những văn kiện này đều không quá quan trọng, Arnold đã xét duyệt qua hết rồi, Ivy chỉ đang cố ý kéo dài thời gian làm việc thôi.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ sát đất to lớn, khiến cho căn phòng trở nên sáng ngời thông thấu.

Giang Từ thích những ngày trời quang. Nhìn ánh nắng chiếu vào, cậu khép quyển sách lại: “Không thì hôm nay đi.”

Ivy ngẩng đầu: “Ý ngài là sao?”

“Anh nói có thể diễn tấu mà.” Giang Từ mỉm cười với anh, “Hôm nay hẳn là có cơ hội chứ?”

Ivy vẫn bất động thanh sắc, rất là rụt rè mà nhẹ gật đầu: “Có thể.”

Phải tốn mấy tiếng Ivy mới xong công việc hôm nay, trong khoảng thời gian này, anh thuận lý thành chương để người làm chuẩn bị trà chiều cho Giang Từ.

Cho dù không được thẳng thắn, Ivy vẫn rất chu đáo với Giang Từ.

“Ăn cùng nhau đi.” Ở hoa viên nhỏ, Giang Từ dùng nĩa chọc chọc một phần bánh kem đặt trên chiếc bàn trước mặt, sau đó giương mắt nhìn Ivy, “Một mình tôi không ăn hết nhiều thế này.”

Trên bàn có vài loại bánh kem cùng đồ ngọt tự chọn, Giang Từ nói xong thì chọn một phần đặt sang bên trái cho ấu tể Hắc Long vẫn còn đang nằm sấp trên vai mình, sau đó lại chọn một phần khác đặt sang bên phải, chờ Ivy ngồi xuống.

Làm người phụ trách chuẩn bị mấy thứ này, Arnold đang đứng cách đó không xa, hắn nghe thấy lời Giang Từ thì hơi hé miệng, định nói Ivy không thích đồ ngọt.

Nhưng Arnold còn chưa kịp nói ra, Ivy đã nhanh chân chạy tới vị trí kia ngồi xuống, hơn nữa còn không nói nửa lời đem bánh kem giải quyết sạch sẽ.

Trong quá trình đó, Ivy còn không hề để lộ bất cứ sự không vui nào, thần sắc rất bình tĩnh.

“……” Arnold thấy thế, yên lặng đem lời chuẩn bị bật ra nuốt trở lại.

Nếu tự nguyện vì ai đó mà tiếp nhận những thứ bản thân không thích, vậy chỉ có thể giải thích rằng sự yêu thích với người đó lớn hơn rất nhiều lần so với cảm giác ghét bỏ với thứ mà mình không thích.

Phần yêu thích này đã trở thành quả nặng trên chiếc cân, làm dao động sự lựa chọn của một người.

So với những người khác, Arnold – người làm phó quan lâu năm của Ivy biết thực ra anh... có thể nói là siêu siêu thích thần.

Chỉ là do lòng tự trọng mãnh liệt tác quái nên anh mới không muốn thể hiện điều đó quá dễ dàng.

“Ngài muốn nghe loại nhạc cụ nào?” Ivy lại múc một miếng bánh kem nhỏ, “Hay khúc nhạc nào tùy chọn.”

Giang Từ trả lời: “Cứ chọn cái mà anh am hiểu là được.”

Giang Từ cũng không biết gì về nền âm nhạc của thế giới này, những loại nhạc cụ được nhắc tới trong quyển sách cậu vừa xem cũng không giống các loại nhạc cụ ở thế giới gốc.

Ngoại hình thật ra cũng hơi giống, nhưng không thể xác định hiệu quả diễn tấu một cách cụ thể.

Ivy không nói thật ra anh am hiểu mọi loại nhạc cụ, chỉ tùy ý ừ một tiếng.

Ivy ăn xong bánh kem, lần này anh không hề cảm thấy khó chịu với đồ ngọt, lại nhìn sang con Hắc Long to mồm ngoạm hết bánh kem rồi lại vẫy cánh rồng bay lên trên vai thanh niên, hừ lạnh một tiếng theo thói quen.

Buổi chiều hôm nay rất thoải mái, chỉ là thừa ra một con rồng.

Giang Từ tiếp tục ngồi, chỉ lát sau đã thấy Ivy cầm tới một loại nhạc cụ dây khá giống violin.

Ivy chưa bao giờ diễn tấu cho người khác xem, chủ yếu là chẳng ai có thể khiến anh làm vậy, mà bản thân anh cũng chẳng có ý định thể hiện cho người khác xem.

Vận cung khải tấu, thủ pháp Ivy sạch sẽ lưu loát, phải nói là anh đã nhuần nhuyễn phát huy được hết âm sắc tinh thuần tuyệt đẹp của loại nhạc cụ này, kỹ xảo không chê vào đâu được.

(Vận cung khải tấu: hiểu sương sương là lên dây kéo đàn thôi nhỉ...)

Dáng ngồi Giang Từ đoan chính. Bình thường, việc giám định và thưởng thức âm nhạc đều dựa trên ý kiến chủ quan nhiều hơn, nốt nhạc vang lên liên tiếp biến thành giai điệu du dương, cậu cảm thấy đoạn diễn tấu này thật sự rất dễ nghe.

Sau khi nghe xong, Giang Từ không khỏi tò mò hỏi: “Khúc nhạc này tên là gì vậy?”

Ivy không nhìn cậu: “《 Vinonia 》.”

Giang Từ mỉm cười nói: “Rất êm tai.”

Nghe lời khen ngợi này, Ivy đem tầm mắt quay lại nhìn về phía cậu, nhưng không nói gì.

《 Vinonia 》, khúc nhạc do một nhạc sư sáng tác vì người mình yêu.

Chưa bao giờ Ivy có thể cảm nhận được hết khát khao và ước vọng trong khúc nhạc hơn lúc này.

Nhìn Ivy không nói lời nào, Giang Từ ngẫm nghĩ rồi nói: “Kỳ thật có đôi lúc, anh có thể thẳng thắn hơn một chút.”

Đương nhiên Giang Từ không hề chỉ trích, cậu chỉ đang cổ vũ mà thôi.

Nhưng những lời này rơi vào tai Ivy lại làm anh không khỏi nghĩ nhiều.

Thật ra trước đây Ivy đã từng nghĩ, cái tính không được thẳng thắn của anh có khiến thanh niên mệt mỏi khi nói chuyện với mình hay không.

Thần cũng không nhất thiết phải suy đoán, bởi vì thần có thể trực tiếp xem anh như không khí.

Giang Từ cảm nhận được điều gì đó từ trong sự im lặng của Ivy, liền lập tức chữa cháy: “Tôi không hề có ý rằng anh không tốt.”

Hệ thống lại bắt đầu cảnh giác.

Không sai biệt nhiều là được rồi, ngài bớt bớt lại giùm tôi làm ơn.

Mà mới tưởng tượng như vậy, hệ thống lại nghe thấy ký chủ nhà nó nói: “Không thẳng thắn cũng có kiểu đáng yêu riêng.”

Ivy bị một câu làm cho cứng người, bởi vì màu da Dạ tộc vốn tái nhợt nên màu đỏ ửng trên vành tai không thể che giấu nổi.

Mà mộng tưởng của hệ thống đã tan vỡ rồi.

Vành tai đỏ rực dễ thấy, nhưng biểu hiện trên mặt Ivy lại càng thêm tự phụ lạnh nhạt, có vẻ như anh còn chẳng biết vành tai đã bán đứng mình. Hai phản ứng đối lập nhau kiểu này lại khiến anh càng thêm dấu đầu hở đuôi.

“Nếu ngài nghĩ vậy thì tùy ngài.” Anh dùng ngữ khí rất chi là lãnh đạm để nói.

Việc bức thiết bây giờ là phải nói sang chuyện khác ngay, Ivy ngó mắt nhìn Hắc Long trên vai Giang Từ: “Tiền nợ U Dạ Thành, bao giờ ngươi mới định trả?”

【 sau khi trở về. 】

Dùng ma pháp long ngữ để truyền đạt một câu thật là ngắn, nhưng ý tứ cũng khá rõ ràng.

Sau khi trở về, ý chỉ sau khi hắn trở lại Đảo Rồng.

Giang Từ suy xét một phen liền hạ quyết định: “Lúc nào ngươi trở về thì ta cũng thuận tiện đi theo xem xem.”

Việc đáp ứng trở về Arceni để xem công trình tô điểm cho thành thị chắc lại phải dời lại một chút...

Long tộc chỉ dựa vào khả năng phòng ngự của cơ thể đã có thể chống chọi với thiên tai nên Giang Từ không quá lo cho hoàn cảnh sinh tồn của nhóm cự long, nhưng vẫn cần phải đi nhìn một cái.

Nếu không có vấn đề gì, Giang Từ sẽ lập tức chuẩn bị khởi hành đến nơi ở của chủng tộc mà cậu lo lắng nhất.

Nhân loại ——

Chủng tộc với thọ mệnh ngắn ngủi nhất, thân thể yếu ớt nhất, cũng là chủng tộc có thiên phú về ma pháp thấp nhất.

Trước đây nhân loại đã phải dựa vào cái gì mới có thể chống đỡ được thiên tai nghiêm trọng? Cũng là “Người”, Giang Từ gần như không thể tưởng tượng ra nổi.

Sau khi bước vào U Dạ Thành, Giang Từ cũng tìm cơ hội hỏi Ivy xem anh có biết chút gì về tình huống của nhân loại hay không, thấy anh bảo rằng vẫn được coi là ổn định.

Quản lý giả của nhân loại cực kỳ có năng lực, lúc ấy Ivy cau mày, miễn cưỡng lắm mới mở miệng thừa nhận điểm này.

Điều này cũng không phải ý nói đối phương có năng lực gì cường đại. Nhân loại vốn nhỏ yếu, ngay cả quản lý giả cũng là người yếu nhất.

Nhưng nhân loại đã sử dụng trí tuệ để thành công làm ra một việc – trong mắt các chủng tộc khác thì cũng chỉ đến vậy, nhưng dưới góc độ của nhân loại thì đó là một kỳ tích, cũng khiến cho Ivy nguyện ý nhìn thẳng vào chủng tộc nhỏ yếu này.

Thiên tộc được sáng tạo ra đầu tiên, Nhân loại được sáng tạo ra cuối cùng, sự tương phản giữa hai chủng tộc này có thể cho là lớn nhất.

Thiên tộc bởi vì cường đại, sinh ra đã cao ngạo.

Mà nhân loại nhỏ yếu, so với tất cả các chủng tộc khác, bọn họ càng hiểu rõ giá trị của sự khiêm tốn hơn.

Một chủng tộc mỗi ngày đều tự bức bách bản thân phải không ngừng tiến bộ, Ivy sẽ không bao giờ xem thường họ.

Đương lúc Giang Từ nói muốn đi đến Đảo Rồng, ấu tể Hắc Long trên vai cậu đã mô vài tiếng, cậu có thể nghe được sự vui sướиɠ từ trong âm thanh của nó.

Vốn dĩ, kể cả Giang Từ không mở miệng, Hắc Long này cũng đã có ý nghĩ như vậy.

Con cự long nào cũng muốn đem bảo vật quý giá về sào huyệt của mình, cất chứa bảo vật tại đây và mãi mãi không cho người khác nhìn thấy.

Cho nên kết quả là Giang Từ thấy Hắc Long hướng cậu tỏ ý muốn đi ngay lập tức.

Hiện tại Ivy có chút hối hận vì sao mình lại muốn đề cập đến việc này. Anh lạnh nhạt nhìn con Hắc Long quá ư là vô lễ này, nghĩ sao cũng thấy không yên tâm: “Nếu như vậy, ta muốn đích thân đi thu khoản đền bù thiệt hại này.”

Đây là một lý do rất hợp lý.

Môi trường sống ở U Dạ Thành cũng đã khôi phục, anh có thể ra khỏi thành mà không cần lo lắng.

【 ờ. 】

Hắc Long trầm thấp ứng tiếng, không tỏ ra hoan nghênh mà cũng không cự tuyệt.

Rồng con từ trên vai Giang Từ bay xuống mặt đất, dần dần khôi phục hình thể.

Nó khôi phục thành bộ dạng cự long đen nhánh mà Giang Từ thấy ban đầu. Lúc này, Hắc Long nằm sấp trước mặt Giang Từ, dùng đôi dựng đồng đỏ tươi nhìn cậu chăm chú.

Hành động cùng cái nhìn chăm chú đều lộ ra dáng vẻ dịu ngoan, Giang Từ cảm giác Hắc Long muốn nói điều gì đó với mình, cậu suy nghĩ một lát rồi thử hỏi: “Ngươi muốn để ta ngồi lên lưng ngươi...?”

Hắc Long phát ra âm thanh trầm thấp đáp lại.

Giang Từ đáp ứng: “Được.”

Muốn trèo lên lưng của một con rồng lớn, tuy rằng nó chỉ an tĩnh bất động nhưng vẫn khá khó khăn với người bình thường.

May là Giang Từ đã từng trị liệu cho Dạ tộc, khả năng khống chế ý niệm đã tăng lên không ít. Cậu lợi dụng phong nguyên tố giúp bản thân nhẹ nhàng lên lưng rồng.

Ivy nhìn nhìn, liếc mắt một cái để Arnold lập tức đi chuẩn bị phù không thuyền.

Ngoại trừ thần, con Hắc Long này chắc chắn sẽ không để bất kỳ sinh vật nào được ngồi lên lưng mình, vật chết cũng không thể.

Tốc độ phi hành của cự long bình thường đã nhanh hơn phù không thuyền rồi, năng lực phi hành của Noyce tất nhiên lại càng vượt trội hơn.

Nó thiết lập thêm phòng ngự chắn gió mạnh cho Giang Từ rồi sử dụng tốc độ phi hành cao nhất, chỉ một ngày sau đã tới nơi.

Cảnh sắc ở Đảo Rồng bao la hùng vĩ mà tươi đẹp, hình thể của các sinh vật nơi đây cũng to hơn bình thường gấp mấy lần, nếu để chủng tộc khác thấy thì chắc sẽ có cảm giác mình như người tí hon.

Hầu hết cự long đều không thích sử dụng hình thái con người, bởi thế mà thành thị của chúng cũng cực kỳ đơn giản, nhìn lướt qua có rất nhiều kiến trúc giống như những chiếc vỏ sò lớn, trong mỗi chiếc vỏ sò chính là sào huyệt của một cự long.

Quản lý giả trở về, thân hình to lớn của nó không khó để phát hiện nhưng lại khiến các cự long khác đột nhiên co rút lại đôi dựng đồng, cứ như nhìn thấy bảo vật quý hiếm gì đó: trên lưng Hắc Long còn mang theo một thanh niên tóc đen.

Thần ——

Đây quả thật là bảo vật trân quý nhất.

Noyce trực tiếp chở Giang Từ bay về sào huyệt của nó. Tòa “Huyệt động” này có thể để cho một con cự long thành niên hoạt động thoải mái ở bên trong, tất nhiên là phải rộng lớn vô cùng.

Hắc Long hạ xuống đất, nó tiếp tục chở thanh niên tới nơi sâu nhất trong sào huyệt, cũng là nơi mỗi con cự long dùng để cất chứa bảo vật rồi mới cho Giang Từ xuống khỏi lưng mình.

Giang Từ thiếu chút nữa bị núi tài bảo sáng lấp lánh chói cho mù mắt, vô số đồng vàng cùng đá quý, vô số bảo vật hiếm có cứ chồng chất mà vứt lung tung trên sàn nhà, dẫm bừa cũng trúng.

“Chúng ta vẫn nên ra ngoài đi đã.” Giang Từ cảm thấy ở bên ngoài thì tốt hơn.

Nhưng Hắc Long đứng chặn ở lối vào bảo khố vẫn không động đậy chút nào, dựng đồng đỏ tươi của nó nhìn Giang Từ chăm chú. Bảo vật quý giá được đặt vào trong sào huyệt khiến Hắc Long thấy thỏa mãn vô cùng, nên hiện tại nó chỉ muốn nhìn thanh niên mãi thôi.

Hắc Long này cảm thấy, trong bảo khố của nó chỉ cần một kiện bảo vật này thôi là quá đủ rồi, không cần các món đồ khác đứng làm nền nữa.

Không thấy Hắc Long đáp lại, Giang Từ định giơ tay sờ sờ đầu nó nhưng mới chỉ vừa duỗi tay đã bị “sự cố bất ngờ” làm ngã ngửa ra, nằm đè lên tài bảo.

Hơi cộm, đây là phản ứng đầu tiên của Giang Từ.

Hắc Long biến thành nhân hình đang đè ở trên người cậu, dựng đồng đỏ như máu của hắn co rút đặc biệt nhanh.

Cảm giác thỏa mãn khi đem được bảo vật tới sào huyệt của mình, và thanh niên với vẻ đẹp mỹ lệ đặc biệt được các tài bảo khác tôn lên, hai điều kiện này kết hợp với nhau khiến Hắc Long mê luyến không khống chế nổi.

Noyce nhìn chằm chằm vào thanh niên đang nằm trên đống tài bảo, cất thanh âm trầm thấp: “Đưa cho ngài.”

Giang Từ không hiểu: “Cái gì?”

Noyce nghiêng nghiêng đầu: “Toàn bộ đồ vật ở nơi này, và cả ta.”

Hắc Long đang nói với Giang Từ một sự thật, rằng hắn đã bị đối phương nắm trong lòng bàn tay.

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Hiện tại tôi không muốn nói chuyện.

--------------Hết chương 15---------------

Đôi lời của editor:

Lúc đầu định để xưng hô giữa các nhân vật khác nhau cho hợp tính cách nhân vật. Kiểu như Lucy thì ngoan ngoãn (với Giang Từ) nên xưng “tôi”, còn Ivy thì ngạo kiều biệt nữu nên xưng “ta”. Nhưng mà thôi từ nay để các nhân vật còn lại xưng “ta” hết trừ Lucy cho nó dễ phân biệt. Trót dại rồi...

Còn về Hắc Long, lúc nào ‘nó’ tức là thể rồng, đến khi gọi là ‘hắn’ tức là đang thể người nhé.

Tôi biết nó rất là cấn nhưng mà xin hãy thông cảm tôi bí chữ quá ☹.