Cao Thủ Tu Chân

Chương 2345

Chương 2345

Ông ta giơ năm ngón tay ra, bầu không khí bỗng có gì đó không đúng, hiện tại trong mắt ông ta hoàn toàn chỉ có sát ý.

Một bàn tay to lớn màu máu ngưng tụ giáng từ trên trời xuống, hoàn toàn bao phủ toàn bộ không gian trên đầu Diệp Thiên, lập tức đập xuống.

Diệp Thiên khẽ nheo mắt, năm ngón tay siết chặt, tiếng khớp vang lên giòn tan, một quyền tung ra.

Thức thứ tư của Tam Tuyệt Quyền, Phong Thiên Địa!

Một quyền đánh ra, đất trời như mù mịt, Phệ Thiên Huyền Khí của Diệp Thiên lóe lên ánh sáng màu lam chói mắt, ánh sáng màu lam từ quyền ảnh lóe lên, đánh về phía bàn tay màu máu.

“Bùm bùm!”

Hai nguồn sức mạnh va vào nhau, đột nhiên xuất hiện một gọn năng lượng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, lập tức lan ra tứ phía.

Gọn năng lượng này đi đến đâu, cho dù là chim chóc muông thú, hay mây vần sóng khí, tất cả đều bị xé vụn, không gian xung quanh rung chuyển không ngừng, phát ra âm thanh như xé toạc.

“Phá!”

Hai nguồn sức mạnh giằng co khá lâu, lúc này Diệp Thiên bổng quát lên một tiếng, bắp thịt bên cánh tay phải lập tức phồng lên, ánh sáng màu lam phát ra trên quyền ảnh, vào lúc này, ngay cả ánh sáng rực rỡ của mặt trời cũng bị ánh sáng màu máu che mất, dường như chỉ có luồng ánh sáng xanh lam là có thể xuyên thấu trời đất.

“Cái gì?”

Vẻ mặt Lenfa có hơi sững lại, chỉ thấy một tia sáng xanh lam xuyên qua giữa bàn tay to màu máu, quyền ảnh màu lam giống như một lưỡi kiếm sắc bén, lập tức đấm nát bàn tay màu máu kia.

“TỔ tiên của gia tộc Ogli, chỉ như vậy thôi à?”

Khóe miệng Diệp Thiên gợi lên một tia giễu cợt: “Chỉ dựa vào chút thực lực này mà cũng dám gây chuyện với nhà họ Diệp à, đúng là không biết tự lượng sức mình!”

“Trên đời này có một vài thứ không thể động vào được đâu!”

Vừa dứt lời, trên người Diệp Thiên bỗng phát ra ánh sáng màu xanh lam, Phệ Thiên Thánh Thể đã được mở ra.

“Hử?”

Ngay cả một kẻ thiện chiến như Lenfa, ông ta đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ cũng như chạm trán với không ít đối thủ, nhưng đây là lần đầu tiên có một người thanh niên lại mang đến cho ông ta cảm giác kỳ dị và nguy hiểm như vậy.

Ngay lúc này, ánh sáng xanh lam của Diệp Thiên đã được đưa vào cơ thể, làn da trong vắt như ngọc bích, trông vô cùng hoàn mỹ, nhưng Lenfa lại không khỏi lùi về sau một bước.

Nhận thức nhạy bén đã nói cho ông ta biết, lúc này không thể đối đầu với Diệp Thiên được.

“Tôi biết trong cơ thể ông đang ẩn chứa một luồng sức mạnh không thuộc về mình, nhưng xem ra ông không thế sử dụng thứ sức mạnh này, nếu không thì ông đã có thể cứu được ba tên hậu bối của mình rồi!”

“Nhưng tôi sẽ không vì chuyện này mà nương tay với ông, đã động vào nhà họ Diệp thì đều phải trả giá!”

Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lãnh đạm, cậu chậm rãi vung tay, ngay tức khắc, trời đất xơ xác tiêu điều, dường như ngay cả không gian cũng đang bị dừng lại.