Cao Thủ Tu Chân

Chương 1846

Chương 1846

“Nhà họ Cận ta chính là hoàng đế ở cảng Đảo”.

“Nhưng sau khi ta giao lại quyền kế nhiệm của nhà họ Cận cho mọi người, bây giờ thê’ mà ngay cả mười nhà giàu lớn thôi cũng dám có giở trò dưới mí mắt các cháu, a dua nịnh hót, thầm có ý đồ không tốt. Cháu nghĩ xem mình thân là gia chủ nhà họ Cận, cháu làm thế xem có được không?”

Ánh mắt sắc như kiếm như thế muốn đâm xuyên qua Cận Lãnh Hàn.

“Vì Tiểu Phong đã mất mấy năm trước, chỉ vì chuyện này mà các cháu giật gấu vá vai, tiến một bước rào một bước khiến uy lực của nhà họ Cận trong hơn hai trăm năm không còn nữa, trở thành một ông già tuổi xế chiều, cháu nghĩ mình không sai sao?”

Từng câu từng chữ của Cận Vô Trân như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim khiến Cận Lãnh Hàn á khẩu, không thể nói một lời phản bác.

Quả đúng là khi Cận Phong qua đời, nhà họ Cận mất đi một vị siêu phàm thần phẩm, lúc này ông ta mới thận trọng, sợ sẽ xảy ra biến cố, chỉ muốn đợi Cận Vô Trần quay về.

Nhưng lại vì chuyện này mà uy lực của nhà họ Cận ở cảng Đảo dần đi xuống, bây giờ ngay cả mười nhà giàu lớn cũng dám bằng mặt không bằng lòng, khiến hào quang hơn hai trăm năm của nhà họ Cận cảm thấy Xấu hố.

“Cận Lãnh Hàn biết sai rồi, xin ông tổ trách tội”.

Ông ta buồn bã cúi người xuống nói.

“Trách tội?”

Nghe thế Cận Vô Thần khẽ cười, lắc đầu.

“Nếu đã biết sai rồi thì trách tội có tác dụng gì? Nói cho ta biết cháu nghĩ bây giờ mình nên làm gì?”

Cận Lãnh Hàn tiếp quản nhà họ Cận đã mấy chục năm, lúc này đôi mắt ông ta trở nên sáng rực cứ như quay lại thời tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, ý chí chiến đấu.

“Cháu muốn khiến cả cảng Đảo đều biết tại sao ông vua Cận Gia, để đám người mười nhà giàu đó và Đông Thăng biết rõ rốt cuộc ai mới là chủ của Cảng Đảo rộng lớn này”.

Cận Vô Trần gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi.

“Buông tay đi làm đi, “ông vua” Cận Gia một khi tức giận các nước đều phải sợ, trước phải Ổn định vị thế ở cảng Đảo”.

“Hãy nhớ rằng ta đã trở lại, nói với tất cả nhà giàu gia tộc ở Cảng Đảo, người thuận theo ta thì sống mà nghịch với ta chắc chắn sẽ chết”.

Cận Vô Trần đứng lên, trên bầu trời biệt thự nhà họ Cận có vô số mây đen cuồn cuộn lại như một thanh kiếm sắc bén, xé toạc bầu trời bắn ra một tia sáng.

“Nhà họ Cận muốn càn quét Cảng Đảo một lần nữa giống hai trăm năm trước, ta sẽ cải tổ lại toàn bộ giới thượng lưu của Cảng Đảo”.

Sóng âm đang cuộn trào trên bầu trời nhà họ Cận, toàn bộ Cảng Đảo chắc chắn sẽ rơi vào sóng gió lớn vì sự trờ lại của Cận Vô Trần.

Đại học Tử Kinh Hoa, Diệp Thiên ở trong thư viện cả ngày, đang định đi ăn cơm tối thì nhận được điện thoại của Ngụy Tử Phó.

“Anh Thiên, nếu tôi không nhầm thì anh lại đang ở thư viện nhỉ?”

Ngụy Tử Phó trêu chọc.

“Đúng thế, có chuyện gì sao?”

Diệp Thiên tùy ý đáp.