Chương 1805
“Người làm phản gϊếŧ không tha!”
Người mặc áo bào đen với khuôn mặt trắng bệch cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: “Tuân lệnh!”
Ngoài viện trọng tài và La Võng thì Huyết tộc cùng với những tộc người khác và những thế lực của phương Tây đều rút khỏi Hoa Hạ, trong lúc thời thế hỗn loạn thì…
Trên con đường trong trường đại học Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh đang cầm một cuốn sách với vẻ ung dung.
Một tuần trước, một cô gái xinh đẹp tìm tới cô và nói cho cô biết thông tin Diệp Thiên rời đi.
Khi đó cô lập tức gọi điện cho Diệp Thiên nhưng điện thoại tắt máy, ba ngày tiếp theo, ngày nào cô cũng gọi nhưng vẫn chỉ nhận được giọng nói lạnh lùng của tổng đài phục vụ.
Diệp Thiên đã thật sự biến mất, biến mất không để lại dấu vết.
Cô ngửa cổ lên nhìn trời và khẽ thở dài.
“Anh Diệp Thiên, rốt cuộc thì anh đã đi đâu?”
Tại nhà họ Diệp ở thủ đô.
Diệp Vân Long cuối cùng cũng trở về nhà sau khi đi du lịch.
Diệp Tinh và Diệp Sơn nhìn thấy ông ta thì hỏi về những nơi ông ta đã đi qua, sau đó nhắc tới người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp.
“Người thần bí đó có tu vi thâm sâu khó lường, e rằng cực kỳ cao, một chiêu thôi mà có thể đánh lui cả Thiên Nhi nữa!”
“Chỉ riêng về thực lực thì chắc chắn là ông ta hơn Diệp Thiên!”
Diệp Sơn chau mày, giọng nói trở nên tối hơn.
Điều khiến ông ta và Diệp Tinh cảm thấy kỳ lạ là Diệp Vân Long nghe thấy chỉ khẽ dao động đôi mắt chứ không hề tỏ ra kinh ngạc.
“Bố, Tinh Nhi, chuyện này không cần lo lắng, ông ta sẽ không gây bất lợi cho nhà họ Diệp đâu!”
“Ông ta tới đây là đợi một người, đợi một người theo ông ta về!”
Diệp Vân Long dường như đã sớm đoán ra nên chỉ lên tiếng với vẻ không cam tâm và tự chế nhạo.
“Đợi người sao?”
Diệp Sơn và Diệp Tinh cảm thấy kinh ngạc, bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ thì có một bóng hình dịu dàng bước vào.
Thi Tú Vân mặc váy màu xanh nhạt, chiếc váy khẽ bay bay, mặc dù bà không trang điểm nhưng cũng không giấu được khuôn mặt sáng ngời như tiên nữ giáng trần của mình.
“Mẹ!”
Diệp Tinh nhìn thấy Thi Tú Vân thì vội vàng bước lên với vẻ vui mừng.
Thi Tú Vân nhìn Diệp Tinh, ánh mắt dịu dàng và khẽ gật đầu rồi đưa tay xoa đầu cậu.
“Tinh Nhi, con lớn rồi, giờ đã là một nam tử hán rồi đấy!”
Giọng của bà dịu dàng mang theo vẻ nhân từ.
“Mẹ biết anh trai con uy danh thiên hạ, đây là một cú sốc đối với một người trước giờ luôn muốn mạnh lên như con!”
“Nhưng mẹ hi vọng con hãy bình tĩnh, đường của mỗi người đều phải tự mình bước đi!”
“Con không thể vượt qua anh trai nhưng con sở hữu song mạch không ai có, đây là một điều tuyệt vời mà hàng ngàn năm qua không ai có được, tương lai chỉ có luyện tập mới có thể trở nên tiền đồ vô lượng, bước tới đỉnh cao, mẹ thật mong chờ ngày đó!”