Cao Thủ Tu Chân

Chương 1763

Chương 1763

Nói xong, anh ta uống cạn một hơi, ánh mắt luôn nhìn Diệp Thiên chằm chằm.

Diệp Thiên liếc nhìn anh ta, vẻ mặt thản nhiên, cũng không hề nâng ly uống cạn, chỉ là khẽ nhấp môi như thể uống một ngụm tượng trưng.

Nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, Vạn Viễn Đồ càng tức giận trong lòng, anh ta bỏ ly rượu xuống, kỳ quái nói: “Cậu bạn này thủ đoạn thật nhỉ, tuỳ tiện lấy vòng tay tặng người khác, nói bừa vài câu thì xem như đã tặng quà rồi, lừa Nguyệt Nguyệt vui vẻ như vậy, có cơ hội, hy vọng có thể thỉnh giáo cậu một chút, để tôi cũng học chút ít!”

Câu này của anh ta, ẩn ý nói kháy đối phương nhưng thực sự là đang nói Diệp Thiên lừa gạt Tiếu Văn Nguyệt.

Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, đối với Vạn Viễn Đồ, cậu căn không quan tâm, thậm chí ngay cả hứng thú đáp trả cũng chẳng có.

Cậu đang định lên tiếng bảo Vạn Viễn Đồ cút đi thì lúc đó, đột nhiên ánh mắt cậu ngưng lại, nhìn về chân trời phía xa.

Một đám mây mưa kéo đến bao phủ, tầng tầng lớp lớp. đen tuyển áp chế, mà trong đám mây đó có sáu bóng người, khi ần khi hiện tựa như thần tiên vậy!

“Vẫn đến sao?”

Diệp Thiên tay cấm ly rưệu, khoé miệng khê nhếch cười tà mị!

“Cậu bạn, tôi tự giới thiệu, tôi là Vạn Viễn Đồ, tổng giám đốc chi nhánh Lư Thành của tập đoàn Âm Dung”.

Vạn Viễn Đồ ngồi đối diện Diệp Thiên bỗng đứng lên giơ tay ra với Diệp Thiên.

Diệp Thiên cầm ly rượu trong tay, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chân trời xa xôi, không hề đáp lại Vạn Viễn Đồ.

Vạn Viễn Đồ nhíu chặt mày khi thấy tầm nhìn của Diệp Thiên ở đâu đằng xa, phớt lờ anh ta.

“Này, tôi giơ tay ra với cậu, đáp lại là lịch sự tối thiểu đấy? Chẳng lẽ cậu không biết cả chút lễ nghi này sao?”

“Còn nữa tôi không có tư cách bắt tay với cậu à?”

Diệp Thiên không nghe lọt một câu của Vạn Viễn Đồ, ánh mắt cậu vẫn chăm chú vào một nghìn mét phía xa, nhìn về nơi sâu thẳm nhất của đám mây.

Sáu bóng người lúc ẩn lúc hiện trong đó, mây đen che phủ, từng khối nối tiếp nhau tạo thành một chòm đang chậm rãi trôi về phía bên này.

“Vẫn là đến rồi sao?”

Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, nở nụ cười tà ác, sau đó dời ánh mắt đi.

“Cái gì đến? Anh bạn, tôi đang nói chuyện với cậu đấy”.

Vạn Viễn Đồ nhìn Diệp Thiên tự nói một mình, hoàn toàn không để ý đến mình nên cảm thấy tức giận.

Vạn Viễn Đồ anh ta là ai chứ, công tử tập đoàn Âm Dung, tổng giám đốc của chi nhánh Lư Thành, tuổi trẻ tài cao, nhiều tài nhiều tiền, còn được gọi là thanh niên ưu tú tỉnh Xuyên, có thể nói là bạch mã hoàng tử trong mộng của nhiều cô gái.

Bình thường người có thể uống rượu với anh ta ít nhất cũng là nhà giàu có giá trị thân phận hơn một trăm triệu; người có thể mời rượu anh ta ít nhất cũng là ông chủ lớn đẳng cấp một tỷ, nhìn chung trong thế hệ trẻ tỉnh Xuyên, anh ta cũng chỉ chủ động mời rượu bá chủ đương nhiệm của thế giới ngầm tỉnh Xuyên – Ngô Lăng Hiên.

Nhưng hôm nay anh ta đến nâng ly rượu với Diệp Thiên, còn chủ động bắt tay nhưng lại bị Diệp Thiên xem thường, thậm chí không phản ứng, cũng không có lấy một cái gật đầu. Ngay cả người có địa vị như

Ngô Lăng Hiên còn phải mỉm cười đáp lại anh ta, mời một ly rượu đầy, anh ta không hiểu Diệp Thiên lấy tư cách và tự tin gì mà lại dám xem thường anh ta.