Chương 1271
Nhưng từ miệng của Diệp Thiên thì bọn họ cảm thấy Diệp Thiên không hề nói đùa.
Trong hơn một năm Diệp Thiên nổi tiếng. Vô số các đối thủ, thế lực đã bị cậu đè nát không chút nương tay. Bọn họ rất khó xác định, vương cấp hiện thân năm xưa hay nói cách khác là có quốc gia can dự có thật sự là có thể uy hϊếp được Diệp Thiên hay không.
Trầm lặng một lúc, cuối cùng Cố Trường Bình cũng lên tiếng.
“Tướng Diệp, cấp trên chỉ là muốn bảo vệ cậu và những người xunh quanh cậu. Còn về việc cậu lựa chọn thế nào thì đều là do mình!”
“Là thành viên của Ám Bộ, đây là trách nhiệm của chúng tôi!”
“Hơn nữa tôi còn là hiệu trưởng của đại học Thủ Đô, cậu là sinh viên của trường. Là hiệu trưởng, nhất định tôi phải nhắc nhở cậu một câu, rằng cậu phải tuyệt đối cẩn thận!”
Dù ông chỉ gặp Diệp Thiên có một lần nhưng hiểu rất rõ tính cách chẳng sợ gì của Diệp Thiên. Phía trước càng nguy hiểm thì Diệp Thiên càng không lùi bước. Ông biết bản thân không thể khuyên can cậu được nữa.
“Cảm ơn!”
Diệp Thiên gật đầu với Cố Trường Bình rồi lại nhìn La Chiến Uyên coi như là đã chào hỏi rồi nhảy xuống khỏi đỉnh núi.
“Ông Cố, tôi thấy lần này chúng ta tới sai rồi!”
Nhìn bóng hình Diệp Thiên biến mất giữa mây trời, La Chiến Uyên lắc đầu khẽ thở dài.
“Đúng vậy!”
Cố Trường Bình khẽ thở dài, đôi mắt lay động.
“Điều mà chúng ta cần làm bây giờ chính là làm tốt công việc của Ám Bộ, giúp cậu ấy ngăn chặn những mũi tên trong bóng tối.
La Chiến Uyên chắp tay sau lưng, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
“Chỉ sợ sức mạnh của Ám Bộ không đủ!”
…
Diệp Thiên nhảy xuống khỏi đỉnh núi, sau đó hòa vào dòng người trên đường núi. Dù xung quanh có vô số con mắt nhưng đều không phát hiện ra sự xuất hiện đột ngột của người thanh niên này.
Cậu men theo đường núi, đi thong thả. Đối với trận chiến vương cấp mà Cố Trường Bình và La Chiến Uyên nhắc tới và cả chuyện được rất nhiều nước khác để ý thì cậu không hề quan tâm.
Người ở đời, kiểu gì cũng sẽ gặp vô số đối thủ. Chỉ có điều lần này, đổi là một cao thủ vương cấp và một đất nước mà thôi.
Thứ mà cậu muốn làm chính là chèn ép cả thế giới.
Một người sở hữu sức mạnh không có nhiều , hơn nữa còn phải có quyêt tâm sở hữu sức mạnh. Giống như là mối nguy cơ lúc xưa của Cuba. Nếu không phải Hợp Chủng Quốc quyết tâm dùng vũ khí nguyên tử quyết chiến một trận thì Sa Nga cũng không thể nào thoái lui nhanh như vậy.
Giống như là Trương Vô Kị và Kiều Phong trong tiểu thuyết võ hiệp. Cả hai đều có võ công tái thế nhưng Trương Vô Kỵ lại được coi là kẻ vô lại, bị gắn mác hèn nhát, còn Kiều Phong thì được gọi là đại hiệp, là anh hùng của nhân dân.
Đây chính là sự cách biệt về tâm tính.
Sự hiện thân của cao thủ vương cấp cùng với sự quan tâm mật thiết của các nước không những không khiến Diệp Thiên cảm thấy áp lực mà ngược lại còn sục sôi nhiệt huyết với sức chiến đấu mãnh liệt.
“Thế giới phải như vậy mới thú vị!”