Chương 1207
Vương Trọng Xuân tức giận chất vấn.
“Hừ!”
Gaudreau không hề trả lời chỉ hừ giọng lạnh lùng. Hắn là con lai của loài người và Huyết tộc. Mặc dù là kẻ mạnh thế giới nhưng hắn chẳng buồn quan tâm cái gọi là tôn nghiêm và thể diện.
Thứ mà hắn muốn chỉ là sự chiến thắng, là kết quả. Dùng cách đơn giản nhất để đạt được mục đích của mình.
Hắn thừa nhận Diệp Thiên vô cùng mạnh. Nếu như để hắn đơn phương đối đầu với Diệp Thiên, muốn thắng thì ít nhất cũng phải trải qua một trận chiến kịch liệt.
Nếu có thêm Nicolas giúp đỡ thì đương nhiên là dễ dàng hơn gấp bội. Hắn có thể tiết kiệm được sức lực của mình nhiều hơn để đối đầu với cuộc tranh đoạt dị bảo sắp tới.
Trong không trung, Diệp Thiên không ngừng bị đẩy lùi bởi sự kết hợp tấn công của hai người bọn họ. Mỗi lúc cậu lùi lại một xa hơn, rõ ràng là chỉ chống đỡ chứ không hề có cơ hội đánh trả.
“Khốn khϊếp!”
Hai anh em nhà Thiết Thị tách ra. Lúc này đối diện với mật pháp của của Gaudreau và Nicolas thì đế vương bất bại cũng chẳng là gì.
Hai người nhìn nhau, định ra tay trợ giúp thì một tia lửa đột nhiên quét qua chặn bọn họ lại.
“Sao, đám các người mà cũng đòi ra tay à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Hailey Ince lạnh lùng liếc nhìn khiến cả hai người bọn họ kinh hãi.
Đúng là cấp bậc chiến đầu như này không phải là thứ mà bọn họ có thể can dự vào.
Trong không gian, Diệp Thiên lùi lại hàng chục mét. Khi lùi lại tới bước thứ 50 thì cậu đạp mạnh chân và bay vọt lên.
“Ầm!”
Một âm thanh hầm hố vang lên, Diệp Thiên nâng tay phải, luồng sáng xanh lam hiện ra. Cậu tung nắm đấu dội về phía Nicolas một lần nữa.
Lần đối kháng này, cậu đứng bất động, Nicolas thì bị đánh bay về sau, quét một đường dài trắng xóa hàng chục mét trong không trung.
“Hả?”
Nicolas kinh hãi nhìn nắm đấm của mình. Hắn không hiểu, trước đó Diệp Thiên toàn bị đánh, phải lùi lại liên tiếp vậy mà cú đấm này hắn lại có thể cảm nhận được sức mạnh kinh hồn của cậu. Giống như là sức mạnh toàn bộ mà trước đó Diệp Thiên chưa từng tung ra vậy.
Gaudreau lạnh mặt. Ánh sáng màu đỏ máu chiếu rọi, đôi cánh dơi dang rộng, đầu cánh giống cây đao sắc bén của thần binh. Khi hắn bay qua, không gian như bị cứa rách. Dù có là núi đồi dày hàng chục mét thì cũng ngay lập tức bị cứa đổ.
“Rầm!”
Hàn quang lóe sáng, đôi cánh dơi quét qua trước mặt Diệp Thiên, còn cậu thì đưa tay ra chộp lấy đôi cánh.
“Bùm bùm!
Trong nháy mắt, tia lửa bắn ra, đám đông kinh hãi, đến cả Gaudreau cũng phải hết hồn.
Đôi cánh của hắn là một thứ sắc bén nhất trong thiên hạ này, có thể cắt cả sắt thép như cắt đậu phụ. Dù có là xe tăng thì cũng bị chém thành hai mảnh. Nếu như thi triển, chỉ cần tốc độ nhanh thì còn có thể đấu được với cả máy chiến đấu.