Cao Thủ Tu Chân

Chương 843: “Vậy thì tôi có thể làm bạn với cô Hoa rồi?”.

“Cô Hoa quá lời rồi, tôi không nói chuyện với cô là vì sợ. Thân phận của tôi và cô Hoa cách biệt quá xa, cô là công chúa nhà họ Hoa, lại là một trong những thiên tài hàng đầu của giới võ đạo Hoa Hạ, còn tôi chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, tôi biết rất rõ đạo lý ếch không ăn được thịt thiên nga, tôi chỉ đang làm hết bổn phận của mình thôi”.

Diệp Thiên trước giờ đều đối xử với con gái với thái độ lạnh nhạt, nhưng cậu lại có thái độ khác hẳn với Hoa Lộng Ảnh.

Từ lúc nhỏ, cậu đã cực kỳ thích trêu Hoa Lộng Ảnh, giờ gặp lại sau chín năm, cậu đương nhiên là nổi hứng trêu đùa, cố ý chọc ghẹo.

“Vậy sao?”.

Hoa Lộng Ảnh nghe vậy còn tưởng Diệp Thiên thực sự tự ti, giải thích sơ qua: “Suy nghĩ của anh hơi cực đoan quá, bỏ qua thân phận khác của tôi, chúng ta sắp trở thành bạn học rồi, bạn học với nhau thì không xét thân phận cao hay thấp”.

“Ồ?”, Diệp Thiên lộ vẻ mặt khá là hào hứng, gương mặt cố ý làm ra vẻ mong chờ.

“Vậy thì tôi có thể làm bạn với cô Hoa rồi?”.

Hoa Lộng Ảnh nghe vậy thì ngay lập tức sửng sốt.

“Cái tên này”, cô âm thầm tức giận, cô chỉ sợ Diệp Thiên có tâm lý tự ti, nên cố ý hạ mình, kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên hơn chút thôi.

Ai ngờ Diệp Thiên lại chớp lấy cơ hội, khiến cô bất chợt không biết từ chối thế nào, chỉ đành gật đầu.

May mà sau khi cô đồng ý, Diệp Thiên không được nước lấn tới, hỏi đại mấy câu liên quan đến Đại học Thủ Đô, hai người nói chuyện năm phút, cuối cùng cũng đến văn phòng hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng chắc ở bên trong, anh vào đi, tôi về trước đây”, Hoa Lộng Ảnh nói bằng giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng.

“Được, cảm ơn, vậy cô Hoa, sau này có cơ hội chúng ta lại nói chuyện hẳn hoi nhé”.

Hoa Lộng Ảnh hơi cau mày, không đồng ý chỉ xoay người rời đi.

“Hừ, ai thèm nói chuyện hẳn hoi với anh chứ?”, cô khẽ hừ trong bụng, thầm mắng mình sơ ý.

Cô còn tưởng Diệp Thiên là một quân tử cao ngạo, giờ xem ra cũng chỉ là một gã ba hoa chích chòe.

Đến cầu thang, cô chợt dừng bước, xoay đầu lại, đúng lúc thấy Diệp Thiên bước vào văn phòng hiệu trưởng.

“Lạ thật”, cô nhăn mày, cảm giác ngày càng quái lạ.

Sao cách nói chuyện của Diệp Thiên với cô lại giống cái tên cứ thích trêu cô hồi xưa thế?

Hoa Lộng Ảnh dừng chân lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.

“Hoa Lộng Ảnh ơi là Hoa Lộng Ảnh, mày đang nghĩ linh tinh gì thế, anh ấy làm sao có thể là người đó chứ?”.

Cô lẩm bẩm trong miệng, khóe mắt lộ vẻ buồn bã.

Năm ấy, người đó mới mười tuổi, bị phế hết võ mạch, võ công trên người hoàn toàn biết mất, còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp tự sinh tự diệt, tuy cô ấy luôn tin người đó sẽ không chết, nhưng thời gian dài trôi qua, cô ấy càng cảm thấy hi vọng trở nên mong manh hơn.

Cô ấy khó mà tưởng tượng được một đứa bé mười tuổi, trên người bị thương nặng, không nơi nương tựa, bị ném vào trong rừng sâu, đối mặt với thú dữ, với sấm sét, làm sao có thể sống sót được chứ?

Cô ấy lắc đầu, không để bản thân nghĩ tiếp, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.