*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiên không đi theo ngay, mà ngược lại đứng yên tại chỗ, dường như đang suy tư gì đó.
Mấy người Lương Long Đình nhìn sang phía cậu, tưởng rằng cậu lo sợ, Lương Long Đình lập tức lên tiếng.
“Giáo quan Diệp, tuy hôm nay cậu đã từ chức, nhưng cống hiến của cậu đối với Nam Long Nhận đã được báo cáo lên quốc gia, là rường cột của nước ta”.
“Nếu cậu không muốn tiếp nhận trận chiến này, tôi có thể ra mặt can thiệp!”.
Ông ta đường đường là Đại tướng, trên khắp Hoa Hạ cũng là một trong số ít đại thống lĩnh. Dù đối mặt với cao thủ võ thuật siêu việt như Đường Mục Sơn, ông ta cũng có trọng lượng tương đương.
Ông ta lo lắng Diệp Thiên sẽ thua dưới tay Đường Mục Sơn, cho nên định ra mặt giảng hòa.
Những thành viên Nam Long Nhận chính thức ở đằng sau cũng thay đổi vẻ mặt, không biết nên làm sao.
Đương nhiên bọn họ biết rõ độ mạnh của Diệp Thiên, vô cùng khâm phục cậu, cũng luôn cho rằng Diệp Thiên là người mạnh nhất trên thế giới.
Nhưng lúc này, Đường Mục Sơn mang theo thiên uy mà thới, chân đạp hư không, uy thế ngút trời. Cảnh tượng này quả thật quá chấn động, giống như tiên nhân bước xuống cõi trần.
Tuy Diệp Thiên mạnh nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người phàm tục, sao có thể thắng được tiên nhân đứng trên hư không được?
“Đại tướng Lương, chuyện này các ông không cần phải can thiệp vào”.
“Tôi là một võ giả, đối với tôi, dùng nắm đấm nói chuyện là nhanh nhất!”.
Cậu nói xong thì đạp chân xuống mặt đất, trên mặt đất nứt ra thành một cái hố sâu. Bản thân cậu thì đã bay vọt lên trời, lao về phía xa, không thua kém gì Đường Mục Sơn, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn mấy lần.
“Trời ạ, giáo quan Diệp cũng có thể làm được như vậy à?”.
Thành viên của Nam Long Nhận kêu lên kinh ngạc, vô cùng hoảng sợ.
Lương Long Đình và những vị tướng lĩnh khác nhìn nhau, lập tức vung tay lên.
“Nghe lệnh tôi, hôm nay tất cả thành viên Nam Long Nhận tạm dừng huấn luyện, cả đội đến sông Lan Thương, lược trận trợ uy cho giáo quan Diệp!”.
Tất cả đội viên đều dõng dạc đáp lại.
“Vâng!”.
Trong nháy mắt, căn cứ huấn luyện chiến đấu đặc biệt gió nổi mây vần, xe quân đội lao vọt ra, tiến thẳng đến sông Lan Thương.
Trên sông Lan Thương, một đoạn nước sông phẳng lặng, hai bên bờ có nhiều quán trà ngắm cảnh. Đa số khách khứa, người do giới võ thuật phái đến tỉnh Vân đều thích đến đây uống trà ngắm cảnh, thưởng thức vẻ đẹp của Lan Thương.
Trước một đài ngắm cảnh có hai người ngồi uống rượu với nhau, khí chất hơn người. Một trong số đó mặc áo dài thời xưa màu xanh lam, gương mặt nho nhã, chính là Dược Không Nhàn, điện chủ Dược Vương Điện.
Người đàn ông ngồi đối diện ông ta mặt mũi thô to, trông hung ác tàn nhẫn, chính là Lữ Phong gia chủ nhà họ Lữ, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm.
“Anh Dược, từ lần trước tạm biệt ở núi Phi Vũ đã chín tháng trôi qua, bây giờ tu vi của anh càng không nắm bắt được, lẽ nào anh đã bước vào đỉnh cao chí tôn võ thuật?”.
Lữ Phong nhìn Dược Không Nhàn, có chút ngưỡng mộ.
Cùng là chí tôn võ thuật, nhưng cuối cùng Dược Không Nhàn đã dẫn trước ông ta.
“Anh Lữ quá lời rồi, tôi còn cách đỉnh cao chí tôn võ thuật một lằn ranh mỏng”.
Dược Không Nhàn khẽ cười đáp lại, hai người giống như bạn cũ lâu năm, vô cùng hòa hợp.
“Haizz, nói câu thật lòng, ở núi Phi Vũ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên phong thần sau một trận chiến, trong lòng tôi rất xúc động, nhiều khi tôi còn nghi ngờ phải chăng những năm qua tôi đã sống uổng phí”.
Dược Không Nhàn nghe vậy cũng thở dài sâu xa, cười khổ.
So sánh với một người quái dị như cậu, những người được gọi là cao thủ chí tôn võ thuật bọn họ hoàn toàn chỉ là vật trang trí, chẳng đáng nhắc tới.
Dược Du liếc nhìn hai người, không khỏi nhớ tới thiếu niên tuấn tú uy thế ngút trời đó. Từ sau trận chiến ở núi Phi Vũ, cô ta chưa từng gặp lại Diệp Thiên, nhưng trong đầu thường xuyên hiện lên gương mặt cậu.
Khoảng thời gian này, tin đồn về Diệp Thiên lại tăng thêm sắc thái, nhưng cô ta vẫn chưa thể gặp lại Diệp Thiên, khiến cô ta hơi buồn rầu.
“Không biết lúc nào cậu ta lại có hành động gây chấn động giới võ thuật nữa”.
Ánh mắt cô ta sáng lấp lánh, không kìm được khẽ thở dài.
Ngay lúc đó, cô ta bỗng nhìn thấy phía trên không của những ngôi nhà đối diện có một bóng trắng bay ngang qua, cưỡi gió mà đi.
“Đó là gì vậy?”.
Cô ta trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin nổi. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có người cưỡi gió đi được như vậy!
Lúc này, Dược Không Nhàn và Lữ Phong cũng chăm chú nhìn lại, bước đến bên lan can, ánh mắt dao động.
“Cảnh giới siêu phàm sao?”.
Mặc dù bọn họ chỉ là chí tôn võ thuật nhưng cũng biết không ít về cảnh giới siêu phàm, đương nhiên bọn họ biết đạp chân hư không là tiêu chí để nhận ra cảnh giới siêu phàm.
Đây cũng là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua bọn họ gặp được cảnh giới siêu phàm!
“Sao cảnh giới siêu phàm lại xuất hiện ở đây?”.
Nhìn thấy Đường Mục Sơn lạ mặt, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng lại thì phía sau ông lão lại có một bóng người bay tới, tốc độ nhanh hơn một chút.
Ba người nheo mắt nhìn, lúc thấy rõ gương mặt người đó thì lập tức kinh ngạc.
“Đó là… Diệp Lăng Thiên sao?”.
"Đó là ... Diệp Lăng Thiên?"
Đôi mắt của Dược Du mở to, trên bầu trời, hai bóng người kẻ trước người sau không cần điểm tựa mà cứ thế lướt đi trong gió.
Cô ta không biết người đàn ông lớn tuổi phía trước, nhưng đã quá quen thuộc với người thiếu niên phía sau.
Sao Diệp Thiên lại xuất hiện ở đây nhỉ?
Dược Không Nhàn và Lữ Phong nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc tột độ trong mắt nhau.
Hơi thở của cụ già rõ mồn một, chân giẫm lên hư không, rõ ràng cụ ta là người ở cảnh giới siêu việt. Việc Diệp Thiên gϊếŧ người ở cảnh giới siêu việt từ lâu đã được giới võ thuật Hoa Hạ biết đến nên không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên xuất hiện cùng lúc với một cảnh giới siêu việt khác, rõ ràng sắp xảy ra chuyện lớn!
"Mau nhìn xem, đó là cái gì?"
Ở các quán trà xung quanh có vô số người xem, bọn họ đều nhìn thấy trên bầu trời có hai bóng người, họ lần lượt quay đầu lại liền thấy hai bên vùng nước tĩnh lặng của sông Lan Thương trong chớp mắt đều sôi trào.
Bao nhiêu người nhìn thấy hai bóng người này từ trên trời bay xuống mà sững sờ, cho rằng đó là thần tiên giáng thế.
"Xoẹt!"
Tiếng xé gió đột ngột vang lên, hai bóng người quét ngang bầu trời, gần như không theo thứ tự cụ thể nào, đáp thẳng về phía sông Lan Thương.
Cả hai đều cực nhanh, nhưng khi sắp rơi xuống sông Lan Thương thì họ lại mềm mại như hai chiếc lông vũ, đáp trên mặt nước mà không hề có một ngọn sóng nào nổi lên.
Lúc đó mọi người mới nhìn rõ hai cái bóng này là hai người, một già một trẻ.
Giờ phút này, hai người cách nhau hơn mười thước, quả thực đang giẫm chân trên mặt nước mà như đang đi trên mặt đất, khiến ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.
Cảnh tượng như vậy chỉ xảy ra trong những bộ phim kiếm hiệp, nhưng vào lúc này nó lại hiện ra trước mặt họ một cách rõ ràng.
Nhiều người đã lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh và lia ống kính mong ghi lại được cảnh tượng gây sốc này.
Nhưng trong máy ảnh, dù là ông cụ già hay người thiếu niên, dường như trên mặt đều phủ một lớp sương mờ nên họ không thể chụp rõ mặt được.
"Thật không hổ danh là cảnh giới siêu phàm!"
Dược Không Nhàn nhìn Diệp Thiên và Đường Mục Sơn bước trên mặt nước nhưng không có gợn sóng, trong lòng khao khát vô cùng.
Đây là cảnh giới mà cả đời này ông ta dốc hết sức mong muốn đạt được!
"Diệp Lăng Thiên, con sông Lan Thương rộng lớn này là mồ chôn tốt nhất dành cho cậu!”
Đường Mục Sơn khoanh tay chỉ vào mặt sông rộng lớn.
"Mồ chôn?"
Diệp Thiên nở nụ cười: "Xem ra cụ rất chắc chắn có thể gϊếŧ chết được tôi!”
Đường Mục Sơn không nhận cũng không phủ nhận mà chỉ từ tốn nói: "Tuy rằng cậu vô cùng tài năng, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, sao có thể biết được điều thần bí của cảnh giới siêu phàm chứ?”
"Hôm nay, tôi nhất định phải dùng máu của cậu để rửa sạch nỗi nhục của Đường Môn!”
Đường Môn từng tung hoành Thục Trung, trấn áp tỉnh Xuyên, cái họ dựa vào chính là thủ đoạn máu lạnh, ra tay chưa bao giờ lưu tình, đâu đã từng tha cho ai bao giờ?
Họ không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ liều sống chết, không chết không thôi!
"Thú vị đấy!"
Diệp Thiên dang hai tay với biểu cảm lãnh đạm.
"Nếu đã như vậy thì cụ còn chờ gì nữa?"
Cậu vừa dứt lời thì ánh mắt Đường Mục Sơn đột nhiên ngưng tụ và lóe lên sát khí.
"Xoẹt!"
Cụ ta giẫm lên mặt nước, không thấy cụ ta di chuyển thế nào, nhưng dưới chân, một vòng xoáy bắt đầu nổi lên.
Vô số dòng nước nhanh chóng xoay tròn dưới chân cụ ta, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ cao mười thước, lấy ông cụ làm trung tâm. Các vùng nước trong vòng mười thước đều tràn ngập một thứ năng lượng vô hình.
"Xoẹt!"
Khoảnh khắc tiếp theo, cụ ta vuốt tay một cái.
Một bức tường nước nổ tung trước mặt cụ ta và biến thành một bức màn nước khổng lồ, cao tới ba bốn tầng nhà.
"Bụp!"
Cụ ta khẽ gõ ngón tay vào bức tường nước.
Đột nhiên, tiếng xé gió chợt nổi lên, vô số giọt nước ngưng tụ lại trên vách tường nước, hóa thành những chiếc gai nước nhọn hoắt.
"Ầm!"
Hàng ngàn chiếc gai nước bắn ra, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục. Đám đông theo dõi trận chiến ở hai bên bờ chỉ thấy những chiếc gai nước dày đặc chạy ngang mặt sông Lan Thương, có vài chiếc ca nô nhỏ đang lênh đênh giữa dòng sông bị xé thành vô số mảnh.
"Đây là sức mạnh của cảnh giới siêu phàm. Với mỗi cử động lại có thể huy động sức mạnh của trời đất xung quanh để sử dụng cho mình!"
Lữ Phong khẽ lẩm bẩm, ánh mắt không ngừng run rẩy.
Chỉ trong chốc lát, vô số gai nước đã ập tới phía trước mặt Diệp Thiên.
"Hừ!"
Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên một vòng cung khinh thường, cậu dùng một tay làm động tác bắt lấy.
Bức màn nước trước mặt cậu cũng vén lên, biến thành bức tường nước, nằm ở trước mặt cậu.
Bao nhiêu chiếc gai nước nổ tung, tất cả đều đập vào bức tường nước. Tường nước trông có vẻ mỏng manh nhưng mỗi khi bị sóng nước đập vào, trên mặt nước lại nổi lên sóng, sóng khẽ dao động, nhưng dù có bao nhiêu chiếc gai nước và tấn công như thế nào thì bức tường nước cũng vẫn như vậy, vẫn không bị nứt vỡ, chắn trước mặt Diệp Thiên vô cùng kiên cố, hứng đỡ tất cả mọi sự công kích.
"Phá cho ta!"
Sau khoảng một phút, gai nước phía trước đã hết mà phía sau chưa kịp tới nơi, Diệp Thiên bất chợt kêu lên một tiếng và đan ngón tay vào với nhau.
"Bùm!"
Bức tường nước trong nháy mắt nổ tung, hóa thành giọt nước bay khắp bầu trời, ngay lúc bức tường nước vỡ ra, vô số gai nước phóng ra sau đó cũng biến thành những giọt nước nhỏ rơi xuống mặt sông.
"Hay cho một Diệp Lăng Thiên, người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ quả nhiên danh bất hư truyền!”
Ánh mắt Đường Mục Sơn khẽ nhúc nhích, cụ ta nói ra vẻ tán thưởng, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng, không có một chút ấm áp nào.
Cụ ta giẫm mạnh chân lên mặt sông, phía sau lưng cụ ta sóng cuộn trào. Ông cụ đã cong mình bắn ra như mũi tên, bay vυ't về phía đỉnh đầu Diệp Thiên.
"Hợp!"
Hai lòng bàn tay của ông cụ đột nhiên gập lại, dưới sự dẫn dắt chân khí trong cơ thể, hai bức tường nước dâng cao, nổi lên từ hai bên của Diệp Thiên, sau đó ép về phía giữa, cố gắng nghiền nát Diệp Thiên thành từng mảnh.
Hai bức tường nước này được tạo nên từ nước, thậm chí còn được gia cố bằng chân khí vô chú của Đương Mục Sơn, ngay cả một cỗ xe tăng cũng có thể bị nghiền nát tại chỗ.
Cảnh tượng này khiến cho Lương Long Đình và các vị tướng khác vừa tới, cũng như các thành viên của Nam Long Nhận tình cờ nhìn thấy, trong mắt ai cũng lộ rõ vẻ kinh hãi.
Sức mạnh như thế này đã sớm thoát ra khỏi nhận thức của con người. Tuy rằng Diệp Thiên rất mạnh, nhưng liệu có thể đấu lại được quái vật như vậy hay không?
Hai bức tường nước đang ép ngang, Diệp Thiên ở trong đó, không hề lay động, chỉ bình thản giậm lòng bàn chân.
"Vù!"
Một vòng sóng không khí dưới chân cậu bùng lên bốn phía, một luồng lực lượng vô song từ dưới nước xông lên, hai bức tường nước bị tán ra ngay tại chỗ theo chiều từ dưới lên trên.
Bức tường nước mở ra, một nắm đấm mạnh mẽ nhô ra khỏi bức màn nước và đánh về phía ngực Diệp Thiên.
Đường Mục Sơn mượn bức tường nước để che giấu, khoảnh khắc bước tường nước vén ra, cụ ta đột nhiên ra tay công kích.
Sở dĩ cụ ta được coi là huyền thoại Đường Môn là vì cụ ta đã từng trải qua hàng trăm trận chiến, cho dù là sức mạnh hay là kinh nghiệm chiến đấu, cụ ta đều ở đỉnh cao. Đây chính là bộ mặt thật tung hoành thiên hạ của cụ ta.
Ông cụ đã dùng tám phần chân khí vào cú đấm này. Cho dù là một cỗ xe bọc thép, cụ ta cũng có thể đấm nát ngay tại chỗ.
"Bùm!"
Đúng lúc đó, một nắm đấm trong suốt như ngọc đánh vào nắm đấm của cụ ta không lệch chút nào.
Một âm thanh bị bóp nghẹt gây chấn động người xem, rõ ràng mọi người đều cảm giác khu vực sông ở đây rung lên.
"Xoẹt!"
Hai con sóng tách ra ở giữa và xô sang hai bên, một bóng người bật ra sau màn nước, bay về phía sau liên tiếp hơn mười thước, trên mặt nước có một vết trắng dài, đó chính là Đường Mục Sơn.
Cụ ta đạp trên mặt sông, cánh tay phải khẽ run, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc chưa từng có!
"Cậu cũng là siêu phàm lương phẩm?"
Chưởng lực vừa rồi của cụ ta đã dùng tới tám phần chân khí. Chưởng này đủ để tách đôi một ngọn núi, hủy diệt một toà biệt thự. Cho dù là siêu phàm phàm phẩm cũng sẽ bị trọng thương dưới chưởng lực của cụ ta.
Nhưng Diệp Thiên chỉ đáp lại bằng một cú đấm bình thường, mà lại mạnh mẽ đánh bật ông cụ trở lại, loại tu vi này cũng không hề yếu hơn cụ ta.
"Siêu phàm lương phẩm?"
Diệp Thiên khẽ lắc đầu: "Bốn cấp siêu phàm tôi cũng có biết một chút. Có điều giờ tôi vẫn chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm, càng đừng nói đến siêu phàm lương phẩm!”
Ánh mắt Đường Mục Sơn dao động, cụ ta cảm thấy không thể tin được.
"Điều này là không thể!"
Ông cụ lạnh lùng nói: "Cậu chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm thì làm sao có thể tiếp được một chưởng của tôi?”
Diệp Thiên cười nhạt, vẻ mặt đầy bỡn cợt.
"Làm sao cụ có thể tưởng tượng được khả năng của tôi kia chứ?”
do cậu tự sáng tạo ra không chỉ có thể luyện khí luyện thần mà còn có thể tăng cường thể chất, tu luyện thân thể.
‘Phệ Thiên Chi Thể’ được sinh ra từ là chiêu độc nhất vô nhị trên thế giới hiện nay, giúp tăng cường thân thể, vượt trội hơn nhiều so với cái gọi là công quyết luyện thể. Cho dù là tông môn luyện thể lớn nhất cũng chưa chắc đã bằng một hai phần của chiêu này.
Hơn nữa, thứ mà cậu tu luyện trong ‘Phệ Thiên Chi Thể’ không phải là nội lực, cũng không phải là chân khí, mà là chân nguyên thuần khiết và mạnh mẽ hơn.
Chân nguyên bắt nguồn từ vạn vật, bao gồm cả ngũ hành, là sức mạnh thuần khiết nhất giữa trời và đất, cộng thêm cả ‘Phệ Thiên Chi Thể’ và , cho dù căn cơ tu luyện của cậu hiện giờ chỉ là siêu phàm bán bộ, nhưng muốn đối phó với cảnh giới siêu phàm, thậm chí là siêu phàm lương phẩm cũng dễ như trở bàn tay.
"Hừ, giả thần giả quỷ!"
Đường Mục Sơn cười khẩy, thu lại ánh mắt kinh ngạc và lập tức tung ra một chưởng.
Cú đấm này băng qua mặt sông, tạo thành một đường xuyên qua màn mưa, cách xa tới mấy chục thước.
Dược Không Nhàn và Lữ Phong đều choáng váng. Với thực lực của bọn họ lúc này, nếu muốn phát huy nội lực ra xa mấy chục thước, bọn họ tuyệt đối không làm được. Cùng lắm cũng chỉ hơn mười thước mà thôi.
Hơn nữa, mặc dù bọn họ có thể mở rộng nội lực ra bên ngoài khoảng chục thước, nhưng ở khoảng cách này, năng lượng của bọn họ đã giảm đi hơn một nửa, chưa đến một phần mười so với lực tung ra ban đầu, hoàn toàn không thể dùng để chống lại kẻ địch.
Nhưng cú đấm của Đường Mục Sơn được tung ra từ cách xa vài chục thước, cụ ta tung ra sức mạnh bao nhiêu, khi ra xa vài chục thước thì sức mạnh vẫn còn đó, không hề giảm đi chút nào. Chỉ một chiêu thôi đã khiến họ phải phục sát đất rồi.
Diệp Thiên không hề khoan nhượng mà cũng tung ra một cú đấm.
Hai nắm đấm va chạm, sức mạnh bùng nổ, sóng trên sông Lan Thương đột nhiên dâng trào, mây gió bỗng nổi lên, vô số sóng nước cùng màn nước lần lượt bay lên trời, mặt hồ vốn bình lặng ban đầu bỗng trở nên sóng gió.
Hai người đấm nhau không ngừng, đều dùng sức mạnh rung chuyển, cả dòng sông bị mưa gió chấn động, hai bên rung chuyển, vô số tàu sát bến đều lắc lư, suýt nữa bị lật.
Cảnh tượng này khiến bao nhiêu người đang xem trận chiến ở hai bên đều sững sờ, trong lòng chấn động mãi không thôi.
Thế giới họ đang sống là thế giới thực dụng chú trọng đến khoa học, theo nhận thức của họ thì tất cả mọi thứ đều không được vi phạm định luật Newton, đều phải có cơ sở khoa học. Nhưng giờ đây, những điều khoa học không thể giải thích được lại đang thực sự xảy ra ngay trước mắt họ.
Phía trước sóng gió nổi lên, có hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong màn nước, họ không khỏi băn khoăn không biết đó có phải là thần tiên giáng thế và quyết chiến trước mặt họ hay không?
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy vừa mới tới nơi, ánh mắt họ ngưng lại khi nhìn thấy hai người đang không ngừng lắc lư trên sông.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy sự tồn tại ở cảnh giới siêu phàm giao đấu với nhau!
Mỗi vòng chiến đấu mà họ đang ở trong đó đều chứa đầy năng lượng mạnh mẽ, nếu một chí tôn võ thuật ở trong đó, có lẽ người đó sẽ bị đập tan thành từng mảnh trong chốc lát!
Bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy sức mạnh của Diệp Thiên, bọn họ và Diệp Thiên hoàn toàn không ở cùng một thế giới!
Lí Vân Phi cúi đầu xấu hổ, tuy rằng cậu ta biết mình không bằng Diệp Thiên, có thể cả đời cũng không bì kịp, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng vào sự may mắn.
Giờ đây, uy lực kinh người từ hết cú đấm này đến cú đấm khác của Diệp Thiên đã hoàn toàn xua tan ảo tưởng phi thực tế của cậu ta!
Đường Mục Sơn càng đánh càng cảm thấy sợ hãi, lần nào cụ ta tung ra cú đấm, Diệp Thiên cũng đáp trả lại như vậy, đối đầu trực diện luôn. Mỗi lần va chạm, cụ ta đều có thể cảm nhận được sức mạnh phi thường từ nắm đấm của Diệp Thiên.
Đến bây giờ, họ đã đấm mấy chục chưởng rồi. Mấy cú đấm đầu tiên, cụ ta vẫn cảm thấy thoải mái, nhưng càng đánh về phía sau, cụ ta cảm thấy những cú đấm của Diệp Thiên càng nặng nề, càng thêm áp chế, dường như cậu không bao giờ cạn kiệt sức lực.
Bất kể cụ ta huy động chân khí của mình như thế nào thì Diệp Thiên vẫn đỡ đòn không hề nao núng, chẳng hề lay động.
"Khốn kiếp, rốt cuộc thằng nhỏ này tu luyện kiểu gì, sao có thể mạnh như vậy được chứ?”
Đường Mục Sơn chùng xuống, lúc này cụ ta mới hiểu được có lẽ ngay từ đầu cụ ta đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Thiên.
Cuối cùng, vào thời điểm của cú đấm thứ một trăm, Đường Mục Sơn không lựa chọn đấu trực diện với Diệp Thiên nữa, mà thay vào đó là một tiếng hét nhỏ, cụ ta giẫm mạnh bàn chân trên mặt nước và bay lên trời.
Cú đấm của Diệp Thiên sau đó đánh vào nơi cụ ta vừa giẫm chân, khiến nước bắn lên tung tóe.
"Cụ cố tránh đối đầu trực diện với Diệp Lăng Thiên sao?"
Ánh mắt Đường Thiên Phong đảo qua, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Việc tránh né của Đường Mục Sơn trông thì có vẻ vô hại, nhưng ông ta biết rằng đây là lựa chọn lùi lại của Đường Mục Sơn trong cuộc chiến khó khăn với Diệp Thiên, rõ ràng ông cụ đã rơi vào thế hạ phong.
Diệp Thiên thu lại nắm đấm và chắp tay lại phía sau, cậu hơi nhướng mắt lên nhìn Đường Mục Sơn đang bay lên không trung.
Đường Mục Sơn dang rộng đôi tay như một con đại bàng tung cánh, hai tay vung sang ngang với biên độ cực lớn, chân khí bạo tàn ngưng tụ quanh người ông cụ, biến thành một quả cầu đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và quấn cụ ta vào trong đó.
"Mạn Thiên Phi Vũ!"
Chỉ nghe thấy một tiếng thét nhỏ, âm thanh chấn động lưu vực. Sau đó, quả cầu màu đỏ đột nhiên nổ tung, ánh sáng màu đỏ mỏng manh vỡ ra rồi ngưng tụ lại thành mười sáu chiếc lông vũ khổng lồ.
Mỗi chiếc lông vũ này trông cực kỳ rắn chắc, màu đỏ như máu đang tràn trên đó.
"Xoẹt xoẹt!"
Mười sáu chiếc lông vũ, không theo thứ tự cụ thể nào, xếp thành hàng và bắn về phía Diệp Thiên.
Lần này chúng thực sự nhanh hơn mười lần so với những chiếc gai nước do Đường Nhạc Sơn tung ra trước đó. Nhưng trong nháy mắt, mười sáu chiếc lông vũ màu đỏ như máu đã quét tới ngực Diệp Thiên, rồi bao quanh hai chân, hai tay, hai mắt, hai xương sườn, tim, đan điền, bụng dưới, miệng mũi, yết hầu.
Gần như ngay lập tức, đám lông vũ màu máu bao phủ tất cả các huyệt đạo xung quanh cơ thể Diệp Thiên, chỉ cần tiến vào một inch nữa là có thể gϊếŧ chết cậu.
"Diệp Lăng Thiên, đây là tuyệt chiêu của Đường Môn chúng tôi, cậu hãy tận hưởng đi!”
Đường Mục Sơn cười điên cuồng, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.