"Nhưng bây giờ, đã quá muộn rồi!"
Xung quanh có nhiều nhân vật nổi tiếng ở tỉnh Vân đều đang thì thầm, một số thì hả hê trước sự bất hạnh của Diệp Thiên, một số thì than thở, ai cũng nghĩ rằng Diệp Thiên sẽ bị xé xác trong tay ba gia tộc lớn ngày hôm nay.
"Diệp tiên sinh, ngày trước cậu đã có hành động gây hấn trong tiệc chúc mừng Tập đoàn Lăng Thiên, có từng nghĩ tới việc sẽ có kết cục như ngày hôm nay không? Không biết giờ trong lòng cậu có chút hối hận nào hay không?”
Hoàng Quốc Thắng lạnh lùng liếc nhìn cậu, trong giọng điệu có chút giễu cợt.
Diệp Thiên ngồi vững trên ghế, uống cạn ly rượu, nhưng vẻ mặt không hề dao động chút nào.
"Hối hận? Nực cười, Diệp Thiên tôi làm việc trước giờ đều tùy tâm tùy tính, nói chi đến hai chữ hối hận?”
"Hai người con trai rác rưởi của các ông hôm đó định đuổi tôi ra khỏi tiệc chúc mừng của Tập đoàn Lăng Thiên, còn sắp xếp người bên ngoài để tống cổ tôi đi. Nếu làm lại lần nữa, tôi vẫn sẽ không chút do sự giải quyết bọn họ!”
"Về phần Lạc Tư Đồ, đúng là tôi có hơi hối hận là mình chỉ chặt gãy tứ chi của anh ta thôi. Đúng ra phải gϊếŧ luôn mới phải!”
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều lắc đầu ngán ngẩm, Diệp tiên sinh này đã sắp đi gặp Diêm vương đến nơi rồi mà vẫn còn đánh chết không chừa, giọng điệu vẫn ngông cuồng như vậy.
Viên ngọc minh châu Tô Mộ Nhu cũng thầm thở dài, cô ta chỉ cảm thấy Diệp Thiên quá thiếu lý trí.
Vốn dĩ cậu đã có một nền tảng vượt trội hơn người thường vô số lần, đứng ở đỉnh cao khi tuổi còn rất trẻ, triển vọng tương lai của cậu là vô hạn, nhưng cậu đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ rất nhiều kẻ thù mạnh hết lần này đến lần khác.
Bây giờ kẻ thù đang ở trước mặt, thắng thua đã rõ, nhưng vẫn đánh chết không chừa, không chịu cúi đầu. Đó hoàn toàn là hành động không khôn ngoan. Cứ như vậy chỉ khiến cho ba gia tộc kia càng thêm phẫn nộ công kích mà thôi.
"Hừ, họ Diệp kia, cậu sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn ăn nói ngông cuồng như vậy!"
"Hôm nay chúng tôi nhất định phải để cho kẻ cầm đầu tỉnh Xuyên này hoàn toàn rớt khỏi võ đài lịch sử!”
Sắc mặt Thẩm Lập Niên đanh lại, lần này ba nhà liên thủ chắc chắn sẽ thắng Diệp Thiên.
"Hừm, Diệp tiên sinh, đến lúc này rồi mà cậu vẫn ngoan cố phản kháng sao? Không phải cậu cho rằng mình có chút giao tình với nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên thì có thể bình an vô sự đấy chứ?”
Lạc Minh Thư cười chế nhạo.
"Nhà họ Hàn? Là nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên ư?”
Hoàng Quốc Thắng và Thẩm Lập Niên quay đầu lại thì nhìn thấy Lạc Minh Thư đang tủm tỉm cười gật đầu. Hai người này cũng cười khẩy xem thường.
Nhà họ Hàn ở Thành Môn, khi ông cụ nhà họ Hàn còn trẻ, ở thời kỳ đỉnh cao nhất cũng từng là người có chức vị xếp thứ ba ở tỉnh Xuyên, sức ảnh hưởng cũng xem như chưa từng có, chỉ có một hai người có thể áp chế được ông ta.
Nhưng sau khi ông cụ Hàn lùi về sau vì bệnh tật thì vận thế của nhà họ Hàn sa sút hẳn, chỉ còn lại cái danh gia tộc kinh doanh. Nhà họ Hàn hiện giờ tuy rằng vẫn nổi tiếng là gia tộc hàng đầu ở tỉnh Xuyên, nhưng thực chất thua xa nhà họ Hoàng, nhà họ Thẩm, nhà họ Lạc. Chỉ dựa vào việc có giao tình với nhà họ Hàn đối với họ mà nói chẳng có gì đáng sợ, cùng lắm cũng chỉ kiêng dè vài phần mà thôi.
Cho dù hôm nay người đứng đầu nhà họ Hàn có đích thân tới, ông ta cũng không thể ngăn cản bọn họ tấn công Diệp Thiên.