Còn Diệp Thiên rõ ràng không nằm trong số đó.
“Cậu trai trẻ này đúng là ngông cuồng”.
Không ít doanh nhân giàu có ở xung quanh đều lắc
đầu.
Cậu ấm nhà giàu ở tỉnh Xuyên này bọn họ hầu như
đều biết cà, nhưng Diệp Thiên lại khá lạ mặt với họ, rõ
ràng không phải người trong giới, chẳng có tên tuổi gì.
Một thằng nhóc không có chút danh tiếng nào sao lại
nói Thẩm Trung Hoa không đù tư cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu,
đúng là hoang đường!
“Ó? Tôi không đù tư cách sao?”.
Thẩm Trung Hoa tỏ vẻ giễu cợt, đang định lên tiếng
thì Ngô Lăng Hiên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu ta.
Ngô Lăng Hiên bĩu môi, kiêu ngạo nhìn Diệp Thiên.
“Tôi nghe Vân Phi nói tính tình cậu kiêu ngạo, hầu như
không xem người khác ra gì.
Tôi còn tưởng là cậu ta
phóng đại, bây giờ xem ra cậu đúng là có chút thú vị”.
“Tôi không biết một kẻ tay sai bán mạng cho bố tôi,
được ngồi ghế khách quý cũng là nhờ phúc của tôi và Vân
Phi, lấy gì mà ngông cuồng như vậy?”.
“Cậu nói Trung Hoa không đủ tư cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu,
vậy thêm cả tôi vào thì sao?”.
Ngô Lăng Hiên và Thầm Trung Hoa đứng cùng nhau,
khí thế vô hạn, như có thể trấn áp tất cả.
Con ngươi trong mắt mọi người co lại, ba cậu ấm Lư
Thành đã có hai người đến đây, tạo áp lực cho một người.
Dù là nhân vật nổi tiếng ở tình Xuyên đối đầu trực diện với
họ, e rằng cũng phải cân nhắc, suy cho cùng sau lưng hai
người này cũng có Ngô Quảng Phú và Thầm Lập Niên.
Ngoại trừ nhà họ Hàn ở Thành Môn không sợ bọn họ,
những người khác e rằng chỉ có thể nhẫn nhịn rút lui.
Lí Vân Phi mìm cười nhàn nhạt, cậu ta vốn định đợi
đến khi bữa tiệc sắp kết thúc mới gây khó dễ cho Diệp
Thiên, nào ngờ đã có người đi trước một bước.
Cậu ta cũng vui vẻ tự tại, ở bên cạnh khoanh tay đứng
nhìn, chỉ muốn xem Diệp Thiên sẽ chết như thế nào.
“Thêm cả anh?”.
Đối mặt với hai trong ba cậu ấm Lư Thành, Diệp Thiên
lại không hề biến sắc, chỉ cười khẽ lắc đầu.
“Cũng không đù!”.
Mọi người nghe vậy thì đổi sắc mặt, đã không còn là
giễu cợt nữa, mà là thương hại cho Diệp Thiên.
Trước hai cậu ấm này, biểu hiện của Diệp Thiên lúc
này giống như điếc không sợ súng, giữ vững tôn nghiêm
cuối cùng của mình.
Nhưng loại kiên trì này chỉ mỏng manh như tờ giấy,
chẳng phải cũng sẽ bị giẫm nát trước khí thế của hai
người này sao?
Bây giờ càng cứng đầu thì lát nữa sẽ phải trả cái giá
càng nghiêm trọng.
“Ha ha!”.
Ngô Lăng Hiên và Thẩm Trung Hoa cười khẩy, ánh mắt
nhìn Diệp Thiên càng trở nên lạnh lùng.
“Chà chà, ai mà khẩu khí lớn thế, ngay cả Lăng Hiên
và Trung Hoa các cậu mà cũng không coi ra gì?”.
Một giọng nói bỡn cợt vang lên, một thanh niên khác
bước tới, đứng bên cạnh Ngô Lăng Hiên và Thầm Trung
Hoa.
“Nhãi ranh, cậu thật là thú vị, hai trong ba cậu ấm Lư
Thành đứng trước mặt cậu, vậy mà cậu lại thấy họ không
đủ tư cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu”.
“Thế bây giờ Hoàng Hưng Hải tôi cũng góp vui thì sao?”.
Mọi người lại chấn động lần nữa.
Hoàng Hưng Hải
cũng là một trong ba cậu ấm Lư Thành trước đây.
Bây giờ,
ba người từng là cậu ấm trấn áp Lư Thành đều hội tu về
một chỗ, đúng là Thái Sơn đè đầu.