“Mấy ngày trước cậu đã một mình gϊếŧ chết sáu siêu
phàm bán bộ ở Kiềm Tây, và gϊếŧ chết một trọng tài viên
tạm thời bước vào cảnh giới siêu phàm, điều đó đủ để liệt
cậu vào vị trí cao thủ số một hiện nay!”
“Tuy cậu của hiện tại chưa gia nhập cảnh giới siêu
phàm, nhưng đã vượt qua cành giới siêu phàm.
Tôi thực
sự rất muốn lĩnh giáo một chút, xem rốt cuộc cậu sở hữu
sức mạnh lớn đến như thế nào!”
Mấy người Quách Dương và Lục Thiên Thư đều cảm
thấy kinh ngạc.
Họ đều chưa từng nghe nói Diệp Thiên
còn có chiến tích kinh khủng như vậy.
Ngay cả cảnh giới
siêu phàm mà cậu cũng gϊếŧ chết được, hơn nữa người mà
cậu gϊếŧ còn là người của viện trọng tài.
Diệp Thiên một tay đút túi, khóe miệng cậu cong lên.
“Nếu như ông đã muốn lĩnh giáo thì còn đợi gì nữa? Ra tay đi!”
Ở Trung tâm Thủy Thượng ngày hôm đó, Chiến thần
giấu mặt đã thi triển bí pháp, cộng thêm sức mạnh của
các trọng tài viên, có thể nói là sức mạnh vô địch, nhưng
vẫn bị một chưởng của Diệp Thiên đánh tan xác.
Còn
Chúa Tề Hắc Ám trước mặt đây tuy nói rằng dựa vào
chính sức lực của mình bước vào cảnh giới siêu phàm,
mạnh hơn vài phần so với Chiến thần giấu mặt, nhưng đối
với cậu mà nói, điều đó không có khác biệt gì lắm.
Nghe vậy, Quách Dương và Lục Thiên Thư đồng thời
rút lui về phía sau, về mặt vô cùng kinh hãi, cao thủ ở
cảnh giới siêu phàm chỉ cần gio tay nhấc chân đã khiến
cho trời long đất lờ.
Nếu như Diệp Thiên và Chúa Tể Hắc
Ám đánh nhau, e rằng nội lực tung ra trong không gian sẽ
nghiền nát họ mất.
Chúa Tề Hắc Ám nhìn thấy ý chiến đấu nhày dựng
trong mắt Diệp Thiên thì không ra tay nữa mà chỉ khẽ lắc đầu.
“Diệp Lăng Thiên, tuy rằng tôi rất muốn giao đấu với
cậu, nhưng tôi không thể không thừa nhận, tôi không phải
đối thủ của cậu!”
Ông ta trong Thế Giới Hắc Ám là người thần thông
quàng đại.
Chuyện xảy ra ở Trung tâm Thùy Thượng ngày
trước ông ta nắm rõ như lòng bàn tay.
Bản thân ông ta
còn mạnh hơn so với Chiến thần giấu mặt thi triền bí pháp
đề tiến vào cảnh giới siêu phàm kia.
Nhưng cho dù có
mạnh cũng vẫn có giới hạn.
Diệp Thiên có thể dùng một
chường đánh chết Chiến thần giấu mặt, vậy muốn gϊếŧ
ông ta đương nhiên cũng dễ như trở bàn tay.
Đôi mắt đẹp của Kỳ Nhược Yên lại run lên, cô ta chỉ
cảm thấy khó tin, ngay cả cao thủ truyền thuyết của cảnh
giới siêu việt cũng thẳng thừng nói hắn không phải là đối
thủ của Diệp Thiên, vậy bàn thân Diệp Thiên phài mạnh
đến mức nào?
Chúa Tể Hắc Ám chắp tay hành lễ với Diệp Thiên và
nói một cách đầy chân thành: “Đế Vưong, hôm nay tôi tới
Lư Thành không hề có ý mạo phạm, tôi chỉ muốn xin cậu
tha cho hai người họ một mạng, đồng thời xin hứa với cậu
là bất kỳ ai của Thế Giới Hắc Ám sau này cũng đều không
làm khó bất kỳ ai có mặt ở đây hôm nay nữa!”
Diệp Thiên đứng yên không nhúc nhích, cậu lạnh lùng
nói: “Tôi không cảm thấy hứng thú với để nghị của ông,
tôi chỉ cắn gϊếŧ sạch người của Thế Giới Hắc Ám, kết quả
cũng như nhau thôi!”
“Kêu tôi tha cho hai người họ à? Dựa vào đầu chứ?”
Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân đều im lặng, lúc này
họ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Chúa Tể Hắc Ám.
Ánh mắt Chúa Tế Hắc Ám hơi ngưng lại một chút, sau
đó hắn trắm giọng nói.
“Chỉ cần Đế Vương đồng ý tha cho họ một mạng thì
tôi sẽ nói cho cậu một bí mật để làm cái trao đổi!”
“Một bí mật mà rất ít người biết về viện trọng tài!”