Mọi người chỉ cảm thấy một trận gió lan ra, một chiếc bàn ăn ở gần đó lập tức bị lật nghiêng.
Người đàn ông trung niên lùi ra sau ba bước, một bóng người ở trước mặt ông ta cũng lảo đảo lùi lại.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn lại, vô cùng ngạc nhiên.
Người vừa ngăn chặn người đàn ông trung niên kia lại là cậu ấm hàng đầu Kiềm Tây, Tiêu Chí Lâm!
Mọi người đều biết Tiêu Chí Lâm luôn có vẻ nho nhã lịch sự, đi đâu cũng là bộ dáng của một quý tộc lịch thiệp, cũng chưa bao giờ gây thù kết oán ra tay với người khác.
Thế nhưng bây giờ, Tiêu Chí Lâm lại ngăn chặn được một người trung niên thân thủ siêu việt?
Đầu óc nhiều người còn chưa phản ứng lại.
Tiêu Chí Lâm lùi về sau năm bước, cảm giác nóng bức trên lòng bàn tay không ngừng truyền tới, nhưng cậu ta lại không hề để tâm, chỉ nhếch miệng cười.
“Chu Sa Chưởng, cũng có chút lề lối đấy!”.
Người đàn ông trung niên tỏ ra nghiêm túc.
Tu vi của ông ta đã đạt đến đỉnh cao tông tượng, vốn dĩ có thể khống chế Tiêu Ngọc Khanh một cách dễ dàng, nhưng không ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Tiêu Chí Lâm, tu vi chỉ kém hơn ông ta một chút.
“Chí Lâm, lần đầu tiên so chiêu với cao thủ đỉnh cao tông tượng, cảm giác thế nào?”.
Tiêu Ngọc Khanh chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu, hỏi Tiêu Chí Lâm.
“Rất mới mẻ!”, Tiêu Chí Lâm nhếch miệng cười: “Nhưng đáng tiếc, còn thua kém cảm giác áp bức khi giao đấu với ông nội xa lắm”.
Tiêu Ngọc Khanh không trả lời, chỉ bước tới một bước.
“Chu Sa Chưởng, hẳn ông là “Hồng Thủ” Ngô Sư làm nên thành tựu ở Kiềm Bắc vào thời gian trước?”.
Ánh mắt người đàn ông trung niên lại thay đổi, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Lai lịch của ông ta lại bị Tiêu Ngọc Khanh liếc mắt đã nhìn thấu, ông cụ nhà họ Tiết ở bên cạnh cũng biến sắc, trong lòng trĩu nặng.
“Rốt cuộc ông là ai?”.
Ngô Sư cất tiếng hỏi, Tiêu Ngọc Khanh có thể biết lai lịch của ông ta rõ như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ là một vị chủ tịch cũ của doanh nghiệp thuộc một gia tộc được.
“Hừ!”, Tiêu Ngọc Khanh lạnh lùng cười, chỉ đưa một bàn tay ra.
“Ầm!”.
Một luồng lực lớn vô hình từ trên trời ép xuống, cao thủ đỉnh cao tông tượng Ngô Sư lại không thể chống đỡ, lập tức quỵ hai gối, ngã xuống tại chỗ.
“Sao lại như vậy?”.
Hai mắt ông ta trợn tròn, mắt như sắp nứt ra.
Tốt xấu gì ông ta cũng là đỉnh cao tông tượng, cách chí tôn võ thuật chỉ có một bước, muốn dùng một tay đè ngã ông ta thì chí tôn võ thuật bình thường không thể làm được, chỉ có “Tứ Tuyệt” ngày xưa mới có thể.
Tiêu Ngọc Khanh lại có thực lực sánh ngang với “Tứ Tuyệt”? Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy lạnh cả người.
Tiêu Ngọc Khanh một tay đè Ngô Sư xuống, giọng nói lạnh nhạt, mang theo chút kiêu ngạo.
“Chu Sa Chưởng của ông ắt hẳn là theo học Chu Đình”.
“Năm xưa, lúc Chu Đình bị tôi đánh bại sau ba chưởng, ông vẫn còn chưa nhập môn, bây giờ lại dám càn rỡ trước mặt tôi?”.
Nghe vậy, Ngô Sư lập tức biến sắc, vẻ sợ hãi trong mắt dần dần lan tràn.
Ông ta chỉ vào Tiêu Ngọc Khanh, giọng nói cũng không khỏi run rẩy.
“Ông… ông là Phi Thiên Ma Hổ?”.
Suýt nữa thì Ngô Sư gầm lên câu nói này, trong mắt không che giấu được vẻ sợ hãi.
Chu Đình nức tiếng trong giới võ thuật tỉnh Kiềm, được mệnh danh là “Hỗn Nguyên Thủ”, dưới trướng ông ta có không ít đệ tử.
Tuyệt kỹ ‘Chu Sa Chưởng’ của ông ta nổi danh khắp ba tỉnh.
Hai mươi năm trước, khi Chu Đình mới bốn mươi tám tuổi, cuối cùng ông ta đã vượt qua được giới hạn của mình và bước vào hàng ngũ chí tôn võ thuật, lúc đó danh tiếng của ông ta đang ở đỉnh cao.
Thời kỳ đỉnh cao nhất của Chu Đình có thể nói là đầy khí phách và sự kiêu ngạo.
Ông ta đã ngạo nghễ chấp nhận thách thức của một võ giả.
Nhưng chính trận chiến này đã làm tan nát tất cả sự kiêu ngạo của Chu Đình.
Trong trận chiến này, ông ta đã bị đánh bại vô cùng thảm hại, bị thương nặng trước sức mạnh ghê gớm của đối thủ.
Căn cơ tu luyện của ông ta giảm hẳn, còn để lại căn bệnh cứng đầu suốt đời vô phương cứu chữa, không còn có thể bước vào cảnh giới của chí tôn võ thuật được nữa.
Ngô Sư học hỏi từ Chu Đình, ông ta đương nhiên hiểu được lịch sử nỗi nhục của Chu Đình.
Khi đó, võ giả thách đấu với Chu Đình không hề có nhiều tiếng tăm trong giới võ thuật.
Ông ta chỉ gọi là có đôi chút danh tiếng trong giới nhỏ bé là tỉnh Kiềm mà thôi.
Nhưng chính ông ta là người đã làm đứt đoạn hoàn toàn con đường võ học của Chu Đình.
Sau đó người này ngày càng nổi tiếng, ở tỉnh Kiềm oai phong lẫm liệt, có thể nói là lừng lẫy một thời.
Ông ta không hề biết tên của người này, chỉ biết người đó có biệt danh là ‘Phi Thiên Ma Hổ’!”
“Phi Thiên Ma Hổ” lẫy lừng ở tỉnh Kiềm, nhưng không hiểu vì lý do gì, cách đây mười tám năm ông ta đột nhiên biến mất, mà lúc đó chính là lúc ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ Tiêu Ngọc Hoàng đến tỉnh Kiềm.
Không ít người đều đồn đoán rằng hai người này có liên quan tới nhau.
Dù “Phi Thiên Ma Hổ’” biến mất không dấu vết nhưng trong giới võ học của tỉnh Kiềm, cái tên này vẫn như sét đánh bên tai, lưu danh lịch sử một thế hệ.
Chỉ là ông ta không bao giờ ngờ rằng “Phi Thiên Ma Hổ” từng đánh bại cả sư phụ Chu Đình của ông ta lại là Tiêu Ngọc Khanh, ông cụ nhà họ Tiêu.
Như mọi người đã biết, Tiêu Ngọc Khanh nổi tiếng trong giới thượng lưu ở Kiềm Tây, nhưng với tư cách là người đứng đầu trong giới kinh doanh.
Ai có thể ngờ rằng Tiêu Ngọc Khanh lại là một cao thủ tuyệt thế giấu mặt?
Tiêu Ngọc Khanh không khẳng định cũng không phủ nhận, ông ta nhấc một bàn tay lên, lúc này Ngô Sư mới cảm thấy sức mạnh nặng đè trên cơ thể ông ta đã tiêu tan và ông ta có thể đứng dậy.
Ông ta nuốt nước bọt và quay sang phía ông cụ nhà họ Tiết.
“Ông Tiết, chuyện này tôi không thể làm gì được, ông ta là ‘Phi Thiên Ma Hổ’!”
Ông cụ nhà họ Tiết trợn tròn mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ông ta và Ngô Sư là bạn tốt của nhau, cũng đã từng nghe nói đến danh tiếng của Phi Thiên Ma Hổ, vì vậy đương nhiên ông ta biết rằng Phi Thiên Ma Hổ khủng khϊếp như thế nào!