Bà ta tưởng rằng Diệp Thiên sẽ cân nhắc một chút rồi đồng ý, nhưng Diệp Thiên lại khẽ giơ tay phải lên vẫy về phía bà ta và Fast.
“Viện trọng tài cũng oai phong gớm nhỉ!”
“Những gì Diệp Lăng Thiên tôi đã nói thì tuyệt đối không sửa lại.
Tôi sẽ không gia nhập viện trọng tài!”
“Hơn nữa Diệp Lăng Thiên tôi cả đời hành sự, trước giờ chỉ có người ta cầu xin tôi, chứ chưa từng bị ai cưỡng chế.
Muốn mang viện trọng tài ra để uy hϊếp tôi, các người tìm nhầm người rồi!”
“Vốn dĩ tôi và các người cũng như viện trọng tài chẳng có liên quan gì nên tôi cũng chẳng định sẽ thế nào với các người hết!”
“Nhưng giọng điệu của bà khiến tôi rất không vui!”
“Bây giờ để tôi lĩnh giáo xem cái gọi là cao thủ của viện trọng tài rốt cuộc sức nặng đến đâu!”
Cậu vừa dứt lời thì đột nhiên tiến lên một bước, ở vùng đất hoang vu này, đất chợt bay lên hơn hai chục thước, tiếng nổ rền vang.
“Bùm!”
Diệp Thiên dứt lời, lòng bàn chân bất chợt giậm mạnh, mặt đất phía sau đột nhiên bốc lên, sóng khí dưới chân bùng lên và lao thẳng về phía Evelyn.
Đôi mắt đẹp của Evelyn nhấp nháy, nhưng Diệp Thiên đã đến trước mặt bà ta trong nháy mắt.
“Binh!”
Diệp Thiên tung một chưởng, Evelyn hầu như không phản ứng kịp, chỉ có thể giơ hai tay chắn trước mặt.
Cú đấm của Diệp Thiên đủ mạnh để xuyên thủng một tấm thép dày nửa mét, mặc dù Evelyn đã vận sức mạnh nhưng cánh tay của bà ta gần như bị gãy vì cú đấm, cơ thể bà ta run lên và trượt ra sau hơn một trăm thước.
“Đây chính là thực lực của Diệp Lăng Thiên?”
Cánh tay của Evelyn gần như không thể nhấc lên trước cú đấm của Diệp Thiên, bà ta cảm thấy kinh hãi.
Mặc dù viện trọng tài đánh giá sức chiến đấu của Diệp Thiên là cấp S.
Nhưng trong lòng bà ta vẫn còn hơi nghi hoặc, không thể tin được một thiếu niên dưới hai mươi tuổi lại được liệt vào sức chiến đấu cấp S.
Nhưng Evelyn lãnh cú đấm này của Diệp Thiên thì ngay lập tức xua tan mọi nghi ngờ trước đó.
Bà ta là siêu phàm bán bộ, ngang hàng với những người cùng cấp như Tiêu Ngọc Hoàng, Watanabe Heizou đã bị một chưởng của Diệp Thiên đánh cho gần như không có sức chống đỡ.
Sức mạnh như vậy chắc chắn xứng đáng với cấp độ S.
Diệp Thiên đánh bật Evelyn về phía sau hơn một trăm thước bằng một cú đấm.
Fast, người đang đứng ở bên cạnh lập tức sửng sốt và rút thanh Huyết Đao sau lưng mình ra.
“Xuýt!”
Thanh Huyết Đao đung đưa dưới ánh trăng, trông rất kỳ quái, lúc ông ta rút dao ra, một tia máu lóe lên trước mắt Diệp Thiên.
Âm thanh của lưỡi đao xẹt qua bầu trời đêm, cực kỳ sắc bén và chói tai.
Ông ta rút thanh Huyết Đao ra nhưng không đưa về phía Diệp Thiên, mà để ngang trước ngực mình, cơ thể bay về phía sau, bởi vì nắm đấm của Diệp Thiên đã giáng về phía ông ta.
Ông ta chỉ cảm thấy trước mặt có một tia sáng xanh lóe lên, nắm đấm của Diệp Thiên đã trúng thanh đao của ông ta.
“Keng!”
Có tiếng va chạm của kim loại, tia lửa bay tứ phía, ông ta cảm thấy hơi thở của mình đình trệ một hồi, một luồng lực lượng mãnh liệt truyền đến, gần như áp chế nội lực trong cơ thể ông ta.
Ông ta lùi về sau một trăm thước, cánh tay đã tê rần, suýt chút nữa không cầm được đao, nhưng Diệp Thiên liền theo sau như hình với bóng, đuổi theo rồi lại đấm một phát.
“Khốn kiếp!”
Fast thầm nguyền rủa trong lòng, từ khi gia nhập viện trọng tài, ông ta chưa bao giờ hốt hoảng lúng túng như vậy.
Đối mặt với Diệp Thiên, ông ta chỉ có nước chống đỡ mà không có sức đánh trả.
Nội lực của ông ta thúc giục mãnh liệt, màu đỏ máu của thân đao càng thêm chói mắt, ánh đao bạo phát dài mấy thước, chém về phía Diệp Thiên.
“Hừ!”
Ánh mắt Diệp Thiên vén lên một vẻ khinh thường, sức mạnh nắm đấm của cậu không hề suy giảm, và hoàn toàn bằng sức mạnh thể lực của chính mình.
Không khí bị nắm đấm của cậu cọ xát tạo thành một vết dài và va chạm mạnh với ánh sáng lưỡi kiếm.
“Rắc!”
Ánh đao màu máu, trông có vẻ như cứng cáp vô cùng, nhưng thời điểm va chạm với nắm đấm của Diệp Thiên thì giống như trứng va vào đá, nhanh chóng vỡ thành từng mảnh.
“Phụt!”