Cao Thủ Tu Chân

Chương 441: Chương 440

Ông ta không phải là võ giả nội gia, nhưng lại biết có sự tồn tại của võ giả nội gia, vừa rồi Diệp Thiên trong chớp mắt đánh gục toàn bộ vệ sĩ nhà họ Phùng, đây chính là thủ đoạn chỉ có võ giả nội gia mới có, ông ta chắc chắn rằng Diệp Thiên là một võ giả nội gia, cho nên khi đối mặt với sức ép lớn mạnh này mà vẫn có khí khái như vậy.

Nói thật ra thì Diệp Thiên là một võ giả nội gia, nếu nhà họ Phùng không có chỗ dựa tương đương thì đúng là sẽ phải dè chừng.

Đối với những nhân vật ở cấp võ giả nội gia mà nói, bọn họ thực sự không thế giữ lại được, một khi để Diệp Thiên rời đi, vậy thì sau này bất cứ ai trong nhà họ Phùng bọn họ đều sẽ phải đối mặt với việc ám sát triền miên, mạnh như nhà họ Phùng cũng không thể chống lại được việc như vậy.

Nhưng may mà nhà họ Phùng bọn họ cũng có một võ giả nội gia hơn nữa còn là cao thủ trong các cao thủ, một vị chí tôn võ thuật đỉnh cao trong các chí tôn võ thuật, trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ vinh quang kia, người đó cũng là một cao thủ xếp thứ 14.

Ông ta nở nụ cười khẩy, tất cả những gì mà Diệp Thiên có thể dựa vào, trong mắt ông ta đều đã chẳng là gì hết, cho dù Diệp Thiên là một vị võ giả nội gia, thì làm sao có thể mạnh hơn người của nhà họ Phùng bọn họ chứ?

“Diệp tiên sinh, tôi lại muốn xem xem, quân át chủ bài của cậu còn lại bao nhiêu!.

Không chỉ Phùng Viền Chinh, những người còn lại cũng đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, hai vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn thì sợ hãi đến tột độ.

Vốn tưởng Diệp Thiên bộc lộ ra bản thân là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên thì có thể cứu bọn họ và Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi biển lửa, nhưng bây giờ những gì mà Diệp Thiên phải đối mặt còn đáng sợ hơn cả những gì bọn họ tưởng tượng.

Một mình đối mặt với sự liên kết của nhà họ Phùng với các ông lớn ở tỉnh Kiềm, thực sự quá thể khập khiễng.

Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt từ đầu đến cuối đều đứng phía sau Diệp Thiên, trong lòng vô cùng tin tưởng Diệp Thiên.

Cô ta tận mắt chứng kiến uy thế càn quét thiên hạ của Diệp Thiên trên núi Phi Vũ, người có sức mạnh như vậy làm sao lại sợ một nhà họ Phùng cỏn con chứ?

Trong lòng Trương Tài Quý thì trĩu xuống, anh ta xuất thân từ thế giới ngầm, cũng có hiểu biết về võ giả nội gia, bây giờ quân át chủ bài của Diệp Thiên lại bị lão hồ li là Phùng Viễn Chinh “nhìn thấu”, vậy thì Diệp Thiên làm sao có thể đấu được với bọn họ đây?

Phùng Viễn Chinh quan sát biểu cảm của Diệp Thiên, Diệp Thiên lại căn bản không có gì thay đổi, chỉ bước về phía trước, đến trước mặt Hồng Thiên Hùng.

“ồng muốn giúp nhà họ Phùng?”.

Hồng Thiên Hùng đối mặt với Diệp Thiên liền sợ hãi lùi về phía sau một bước, dù sao vừa rồi Diệp Thiên đánh gục mấy chục người chỉ trong tích tắc, ông ta cũng vô cùng sốc.

Nhưng vừa lùi một bước, nghĩ đến bên cạnh vẫn còn mấy người cùng một phe, thế là lập tức lấy can đảm ưỡn ngực đứng thẳng.

“Diệp tiên sinh, cậu uy danh khắp tỉnh Xuyên, nhưng tôi nói rồi, đây là tỉnh Kiềm, cậu đừng có mà hống hách!”.

“Hồng Thiên Hùng tôi hôm nay đứng về phía nhà họ Phùng đấy, cậu định làm gì nào?”.

“Vậy sao?”, Diệp Thiên thấy vậy, chỉ chậm rãi gật đầu, sau đó đột nhiên đánh ra một chưởng.

“Bụp!”.

Một luồng sức mạnh từ trên trời giáng xuống, Hồng Thiên Hùng rùng mình một cái rồi bị luồng sức mạnh đánh cho bay ra và đập mạnh vào tường, khiến tường bị lõm vào trong.

Còn Hồng Thiên Hùng đã ngất đi tại

chỗ.

“Người thứ nhất!”.

Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt quay sang phía Hồ Nhuận Đông.

“Ông là người tiếp theo!”.

Hồ Nhuận Đông sợ đến mức lùi sau ba bước liên tiếp, vẻ mặt đầy sợ hãi, mấy người Thẩm Bán Nam, Phùng Hâm, Phùng Vĩ đều sốc, không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt.

Đến lúc này rồi mà Diệp Thiên lại vẫn dám ra tay?

Toàn bộ khách khứa có mặt tại hiện trường đều sững sờ, Diệp Thiên đối mặt với sức ép lớn như vậy mà vẫn dám ra tay, đúng là không coi sự uy hϊếp của nhà họ Phùng ra gì.

“Trẻ ranh ngạo mạn!”.