Cao Thủ Tu Chân

Chương 393: Chương 392

Còn ông lão tuổi bảy mươi ở bên cạnh ông ta chính là người cầm lái của nhà họ Diệp, ông cụ Diệp Sơn.

Diệp Vân Long nghiêm nghị, mấy giây sau mới thốt ra thành lời: “Bốn phần mười!”.

Diệp Sơn nghe vậy lập tức nhíu mày.

Ông ta biết Diệp Vân Long rất tự tin về tu vi võ thuật của mình, bất kể là Tiêu Ngọc Hoàng hay là Watanabe Heizou, Diệp Vân Long đều không xem trọng, cũng từng đánh bại bọn họ.

Nhưng trước Diệp Lăng Thiên mới nổi lên, Diệp Vân Long lại nói chỉ nắm chắc bốn phần mười khả năng chiến thắng.

Điều này có nghĩa Diệp Vân Long đã gián tiếp thừa nhận Diệp Lăng Thiên rất có khả năng còn mạnh hơn mình.

Diệp Sơn tay chống gậy rồng, ánh mắt thay đổi.

Ông ta biết, với sự xuất hiện của Diệp Lăng Thiên, cục diện của giới võ thuật Hoa Hạ sẽ được thay đổi, sang trang.

Sau khi kết quả cuộc chiến trên đỉnh núi Phi Vũ truyền ra không lâu, một tin tức khác lại được lan truyền khiến giới võ thuật Hoa Hạ trở nên sục sôi, hoàn toàn tiến vào thời đại gió nổi mây vần.

Thiên Cơ Lâu đã biến mất vào hai mươi lăm năm trước lại mô ra lần nữa.

Diệp Thiên phong thần sau một trận chiến, được giới võ thuật Hoa Hạ lan truyền mạnh mẽ.

Trong lúc đó, một chuyện khác chấn động giới võ thuật Hoa Hạ cũng đồng thời xảy ra.

Không ai ngờ tại thời điểm quan trọng này, Thiên Cơ Lâu đã biến mất hai mươi lăm năm, gần như bị người đời quên lãng lại mở ra lần nữa.

ở Lư Sơn tỉnh Xuyên, trong một hang động tự nhiên.

Một người trung niên áo trắng ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn thiên nhiên, hai mắt nhắm hờ, quanh người có một vòng tròn gợn sóng rất nhỏ lượn lờ.

Trước mặt ông ta còn có ba thanh đao gỗ nhỏ được điêu khắc tinh tế.

Giữa hai bàn tay ông ta có một ít sương mù bốc lên.

Chốc lát sau, ông ta đưa tay phải ra làm động tác kéo, đao gỗ nhỏ trước mặt dường như chịu sự điều khiển nào đó, bay lên khỏi mặt đất.

“Vù!”.

Tay phải ông ta chuyển động nhẹ nhàng, trong không khí vang lên tiếng rung mãnh liệt, ba thanh đao nhỏ phóng thẳng về phía trước giống như mũi tên đã rời cung.

Ba thanh đao nhỏ xuyên thẳng vào trong tảng đá cứng rắn cứ như cắt đậu hũ, khiến tảng đá nát vụn, nhưng ba thanh phi đao lại không rơi xuống đất, mà ngược lại dừng giữa không trung.

Người đàn ông trung niên áo trắng khẽ kéo tay phải, ba thanh phi đao lập tức bay ngược trở về, được người đàn ông nắm trong tay.

Đúng lúc đó, một cô gái mặc sườn xám màu xanh biếc xuất hiện ở ngoài cửa hang, vừa khéo nhìn thấy cảnh ấy, lập tức tỏ ra vui mừng.

“Bố, chúc mừng bố, cuối cùng bố cũng đã đạt đến cảnh giới “dùng khí điều khiển vật” như con rồi!”.

Người con gái mặc sườn xám trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mắt phượng môi đỏ, ngũ quan giống như được ông trời gọt giũa, dịu dàng xinh đẹp, mỗi một góc đều để lộ khí chất thanh nhã của người con gái cổ điển.

Cô ta ôm theo một chiếc hộp, nhanh chóng đến bên cạnh người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên áo trắng chậm rãi mở mắt ra, nhìn ba thanh phi đao trong tay, ánh mắt nghiêm nghị.

“Bố đã luyện được cảnh giới cao nhất “dùng khí điều khiển vật” trong ám khí Đường Môn, nhưng vậy thì đã sao?”.

Người đàn ông trung niên áo trắng này chính là môn chủ của Đường Môn, Đường Thiên Phong.

Còn người con gái mặc sườn xám chính là con cưng của Đường Môn danh tiếng lẫy lừng, một trong chín thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ – Đường Vũ Vy.

Đường Vũ Vy thấy Đường Thiên Phong im lặng, hiếu kì hỏi: “Bố, sao nhìn bố có vẻ không vui vậy?”.

Đường Thiên Phong nặng nề thở dài, ngữ khí nghe có phần chán nản.

“Hai năm trước, bố bế quan ở hang động thiên nhiên này là để luyện thành cảnh giới cao nhất của ám khí Đường Môn.

Hai tháng trước, bác cả của con bị gϊếŧ chết, bố đã tăng nhanh tốc độ, muốn luyện thành “dùng khí điều khiển vật” rồi tìm Diệp Lăng Thiên báo thù”.

“Giờ phút này, tuy bố đã luyện thành, nhưng lại không còn ý nghĩa gì nữa”.

Đường Vũ Vy trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cũng nặng nề, đương nhiên cô ta hiểu ý của Đường Thiên Phong.