Ngay khi Tiêu Ngọc Hoàng vừa dứt lời, một âm thanh xé gió đột nhiên truyền từ xa tới.
Âm thanh xé gió này không phải tiếng gió tạo ra khi võ giả di chuyển, mà giống như cơn bão do gió mạnh cuốn tới, rít gào vang vọng, chấn động đất trời.
Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng đồng thời ngưng mắt nhìn về phía Bắc thung lũng.
Chỉ thấy gió xoáy tan đi, một bóng người cao gầy đứng ở rìa vách núi, giọng nói trẻ trung to rõ cũng theo đó truyền tới.
“Tiêu Ngọc Hoàng, nghe giọng điệu của ông có vẻ ông đã nắm chắc phần thắng nhỉ?”.
Dứt lời, bóng người đó đột nhiên nhảy xuống vực sâu vạn trượng, nhưng rồi không mượn ngoại lực mà bay ngược trở lại trên không trung, vượt qua khoảng cách mười mấy trượng, đáp xuống một cột đá.
Sương mù tan đi, hiện ra một thiếu niên vô cùng tuấn tú, hai mắt sâu thẳm, nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc Hoàng.
“Ồ?”.
Wakasa Hidetatsu kinh ngạc, thiếu niên bay lướt qua, nhưng với tu vi của hẳn lại không phát hiện ra.
Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou thì thay đổi ánh mắt liên tục, giống như nhìn thấy điều gì không thể tin nối.
Tiêu Ngọc Hoàng im lặng mấy giây, cuối cùng cũng vui vẻ lên tiếng, có chút cảm khái, lại có chút kinh ngạc.
“Hay cho một chí tôn võ thuật thiếu niên!”.
“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi!”.
Thiếu niên đó chính là Diệp Thiên, cậu và mấy người Cố Giai Lệ ăn cơm xong đã lập tức chạy đến đây từ trung tâm thành phố.
Đây là một loại tri giác kì lạ, loại tri giác chỉ có giữa những cao thủ
tuyệt đỉnh với nhau.
Diệp Thiên biết Tiêu Ngọc Hoàng chắc chắn sẽ ở đây, mà Tiêu Ngọc Hoàng cũng nhận ra cậu ngay cái nhìn đầu tiên.
Cảm giác được sức mạnh của Tiêu Ngọc Hoàng cao gấp mấy lần Phan Hoài Uyên, trong mắt Diệp Thiên lóe lên vẻ phấn khởi.
Đây là người mạnh nhất mà cậu từng gặp từ khi cậu thành tài tới nay, không hổ danh là một trong “Tứ Tuyệt”.
Watanabe Heizou quan sát Diệp Thiên, không nói tiếng nào, nhưng Wakasa Hidetatsu thì đã hoảng sợ gần chết.
Ngày mai mới là Nguyên Đán, nhưng Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng đều đã đến đây.
Lẽ nào trận quyết chiến chấn động Hoa Hạ sẽ bắt đầu sớm vào tối nay?
Trên đỉnh núi Phi Vũ mây mù lượn lờ, vừa kì diệu vừa hiểm trở, ba cao thủ bậc nhất thiên hạ đều có mặt ở đây, đứng ở các hướng khác nhau.
Watanabe Heizou ngước mắt lên, quan sát cả người Diệp Thiên, qua mỗi một cái nhìn, vẻ mặt của ông ta lại thêm một phần kinh ngạc.
Trên con đường tập võ, tài năng thiên phú đương nhiên chiếm phần lớn, nhưng muốn đạt được thành tựu trên con đường võ thuật thì ít nhất cũng phải đến tuổi ba mươi.
Cho dù là Diệp Vân Long từng có thiên phú mạnh nhất cũng phải đến ba mươi lăm tuổi mới bước vào chí tôn võ thuật, vang danh thiên hạ.
Còn Diệp Thiên, nhìn bề ngoài chắc chắn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng đối
mặt với hai vị Thái Sơn Bắc Đẩu trong các võ giả hiện nay, ánh mắt cậu vô cùng bình tĩnh, giống như dòng suối trong khiến người ta không khỏi thán phục.
Bất luận tu vi võ thuật của Diệp Thiên như thế nào, chỉ riêng tính cách này đã hơn rất nhiều người.
Diệp Thiên đứng yên trên cột đá, khí tức như thực thể, nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc Hoàng.
“Không lâu trước đây có một chí tôn võ thuật nhà họ Phan ở Vân Kiềm bị tôi đánh bại, theo tôi thấy, sự chênh lệch mạnh yếu giữa chí tôn võ thuật là rất lớn.
Tiêu Ngọc Hoàng ông được xếp vào một trong “Tứ Tuyệt”, ông vẫn luôn là đối thủ mà tôi mong đợi”.
“Tối nay, tôi lêи đỉиɦ Phi Vũ là muốn gặp ông một lần, xem ông có phụ lòng
mong đợi của tôi hay không.
Bây giờ xem ra, ông quả thật xứng với cái danh “nửa đời vô địch” ấy!”.
Trọng giọng nói cậu không hề chứa sự nghiêm túc khi đối mặt với kẻ mạnh, ngược lại là nóng lòng muốn thử.
Tiêu Ngọc Hoàng luôn đứng đầu trong các chí tôn võ thuật Hoa Hạ, hoàn toàn không phải một cao thủ cấp trung chí tôn võ thuật như Phan Hoài Uyên là có thể so sánh.