“Thính Phong Ngâm!”.
Theo tiếng quát khẽ của Diệp Thiên, vô số tiếng động khác nhau lấy không khí làm trung gian, đi theo luồng gió hội tụ về phía Diệp Thiên.
Thính Phong Ngâm là tuyệt học do cậu sáng tạo, dùng Phệ Thiên Huyền Khí độc nhất vô nhị trong cơ thể dẫn dắt, hội tụ tất cả luồng không khí ở xung quanh về bên cơ thể, từ đó đạt đến trình độ nghe lén bốn phương, biết được mọi động tĩnh.
Trên thế giới, e rằng cũng chỉ có một mình Diệp Thiên làm được điều này.
Công lực của cậu bây giờ có thể khiến âm thanh trong vòng nghìn dặm hội tụ về bên tai, như vậy nghĩa là cậu có thể nghe được rõ ràng mọi động tĩnh
trên khắp Lư Thành, bao gồm cả vùng ngoại ô xung quanh Lư Thành.
Trong khu vực này cậu sẽ là thần, một vị thần tối cao.
Trong giây lát, hai tai Diệp Thiên nghe được vô số âm thanh xa gần, vô cùng hỗn tạp.
Nhưng cậu không đổi sắc mặt, tập trung phân biệt và tiến hành lọc những âm thanh này.
“Tìm được rồi!”.
Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Bổng nhiên cậu nghe được một giọng nói vô cùng trầm khàn, ấn chứa hơi thở tà ác.
Mắt cậu sáng lên, người đã biến mất khỏi tòa nhà cao tầng.
ở khu công nghiệp bỏ hoang của Lư Thành, nơi này sắp được nhà phát triển san bằng, xây thành tài sản thương mại.
Đế phối hợp với công việc của nhà phát triển, những hộ gia đình ở đây gần như
đã dọn đi nơi khác hết.
Trong một lò hơi cũ nát, khí nóng phả vào mặt, Tiếu Văn Nguyệt cao gầy xinh đẹp bị trói chặt, treo trên xà nhà.
Giày của cô ta bị cởi ra, để lộ bàn chân tinh tế mượt mà, đường cong hoàn hảo hiện ra rõ ràng dưới lớp áo sơ-mi.
Vì lò hơi nóng bức nên trên mặt, chân và ngực cô ta đều đầy mồ hôi, càng thêm phần gợi cảm.
Đây chắc chắn là báu vật của thế gian.
Trước mặt cô ta, một người đàn ông mặc áo choàng đen ngồi khoanh chân, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, tròng mắt hiện ra màu đỏ tươi tà ác.
Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。com
“Đúng là báu vật thế gian, ngay cả lão già đã bỏ phụ nữ nhiều năm như tôi đây cũng không nỡ gϊếŧ cô!”.
Người đàn ông mặc áo choàng đen liếʍ môi, đầu lưỡi đỏ tươi khiến người ta nổi gai ốc.
cả người ông ta được bao phủ trong chiếc áo choàng to rộng, chỉ lộ ra hai bàn tay gầy trơ xương.
Tiếu Văn Nguyệt mở to hai mắt, vẻ kinh hoàng bao trùm gương mặt cô ta.
Cô ta muốn nói gì đó, nhưng môi động đậy mà không phát ra được âm thanh nào.
Cô ta nhớ rõ tối hôm qua mình bị người này khống chế một cách dễ dàng, tỉnh lại thì đã bị trói ở lò hơi này.
Lúc tỉnh lại, cô ta vốn còn rất bình tĩnh, chỉ nghĩ rằng mình bị bắt cóc, người kia nhắm vào sự giàu có của bố cô ta, muốn tống tiền mà thôi.
Nhưng đến khi người mặc áo choàng đen đối diện nuốt trọn một con bọ cạp vào bụng, cô ta mới ý thức được người trước mắt đáng sợ thế nào.
Mục đích của người kia không phải vì tiền, mà là vì mạng sống của cô ta.
Người mặc áo choàng đen trước mặt có gương mặt xấu xí hung ác, chỉ một cái liếc mắt đã khiến cô ta có cảm giác lạnh buốt cả người.
Tuy lò hơi có nhiệt độ rất cao, nhưng cô ta lại không cảm nhận được bất cứ hơi ấm nào.
“Cô bé, nhìn biếu cảm của cô khiến tôi vô cùng thích thú.
Những kẻ chết trước cô còn sợ hãi hơn cô nhiều!”.
Người mặc áo choàng đen gỡ mũ xuống, gương mặt dữ tợn đáng sợ lộ ra ngoài hoàn toàn.
Tiếu Văn Nguyệt sợ đến mức gần như ngừng thở.