“Chi bằng bác để em gái cháu ra tay, thế nào ạ? Với thực lực của em ấy, muốn đối phó với Diệp Lăng Thiên hẳn là không có gì khó!”
Mặc dù Đường Tu Văn vô cùng đố kị với cô em gái Đường Vũ Vy, nhưng cậu ta không thể không thừa nhận thực lực của cô ta.
Đường Vũ Vy là đệ tử thiên tài kiệt xuất nhất của Đường Môn trong ba trăm năm trở lại đây.
Cô ta vừa ra đời đã thể hiện thiên phú mạnh mẽ trên con đường võ thuật, thẳng một đường đột phá, đến nay chỉ mới mười tám tuổi đã là đỉnh cao tông tượng, chỉ còn cách chí tôn võ thuật một bước, đủ để liệt vào top mười các thiên tài giới võ thuật Hoa Hạ, còn được liệt vào một trong “Tứ Mỹ” thuộc chín thiên tài đỉnh cao.
Tuy Diệp Thiên mạnh, nhưng theo
cậu ta thấy vẫn còn thua kém Đường Vũ Vy xa lắm.
Nêu để Đường Vũ Vy ra tay, vừa có thể trả mối thù đánh gãy chân cho cậu ta, cũng không để lại đề tài Đường Môn cậy lớn hϊếp nhỏ trong giới võ thuật cho nhiều người bàn tán.
“Vũ Vy không ở đây, nó đã xuất phát đến tỉnh Kiềm tham gia hội võ Xuyên Kiềm, bây giờ vẫn đang trên đường đi”.
Đường Đôn Nho giơ bàn tay lên, năm ngón tay khép lại, dần dần nắm chặt thành nắm đấm.
“Chuyện này cứ để bác đích thân làm, Diệp Lăng Thiên dám làm bị thương truyền nhân của nhà họ Đường, kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm của Đường Môn.
Người như vậy nhất định phải gϊếŧ để răn đe những người sau!”.
Sát ý trong mắt ông ta bùng lên, khí thê toàn thân ngùn ngụt, đẩy mấy chiếc ghê và bàn tròn quanh người ông ta sang bên, có thể thấy nội lực
của ông ta hùng hậu như thế nào.
“Lâm Thiên Nam!”.
Ông ta gọi to.
Ngoài cửa, một người đàn ông mặc áo gió sải bước đi vào, đó là ông lớn ở Xuyên Nam – Lâm Thiên Nam.
“Ông Nho, xin nghe ông dặn dò”.
ờ trước mặt Đường Đôn Nho, nhân vật đỉnh cao hô mưa gọi gió ở Xuyên Nam lại giống như con chó chỉ biết liếʍ giày chủ nhân, ngoan ngoãn vâng lời.
Đường Đôn Nho lấy một bức thư từ trong ngực ra, đưa cho Lâm Thiên Nam.
“Lập tức gừi bức thư này đến Xuyên Bắc cho tôi, đây là thư cho Diệp Lăng Thiên!”.
Lâm Thiên Nam hơi kinh ngạc, vội vàng nhận lấy bằng hai tay, nhận lệnh rời đi.
Mặt mày Đường Đôn Nho cực kỳ
có uy, ông ta quay sang Đường Tu Văn.
“Tu Văn, trong hai ngày cháu hãy lan truyền tin tức đến các môn phái, gia tộc võ cổ truyền ở tỉnh Xuyên, ba ngày sau bác sẽ khiêu chiến với Diệp Lăng Thiên trên võ đài Lư sơn!”
Đường Tu Văn nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó thì vô cùng vui mừng.
“Bác cả, cháu sẽ đi làm ngay!”.
Mặc dù bị què một chân, nhưng Đường Tu Văn có tu vi đầy mình, vẫn bước đi nhanh như bay, phấn khởi rời khỏi.
Cậu ta biết lần này, người bác có tu vi tuyệt đỉnh của mình đã nổi giận thật sự.
Nhớ tới cái ngày Diệp Thiên đánh gãy một chân của cậu ta, còn ném cậu ta ra khỏi phòng họp, trên mặt Đường Tu Văn lộ ra nụ cười dữ tợn, tàn nhẫn.
“Diệp Lăng Thiên, lần này chỉ cần
mày dám tới chỗ hẹn thì thần tiên cũng khó cứu được mày!”.
Trong lớp học, Diệp Thiên đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, Đỗ Giai Giai nhìn quanh một vòng, sau đó chậm rãi bước tới bên cạnh Diệp Thiên.
“À ừm, Diệp Thiên, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu một chút!”.
.