Trong lúc cô ta đang tuyệt vọng, một giọng nói từ bên cạnh đột nhiên vang lên.
“Bốn người các anh muốn làm gì tôi đều không quan tâm!”.
“Nhưng nếu các anh muốn bình an vô sự đi ra khỏi đây, thì bây giờ thả cô ấy ra ngay!”.
Tiếu Văn Nguyệt giật mình, người lên tiếng này lại chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng, khiến mọi người ở đó đều ngạc nhiên.
Mọi người đều quay đầu lại, Diệp Thiên vẫn quay lưng về phía mọi người, ung dung uống cà phê, nhưng tất cả mọi người đều biết, giọng nói phát ra từ phía cậu.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt vô cùng cảm động, trong lúc nguy hiểm nhất, Từ Hải bạn trai của Lí Tinh Tinh đã im bặt ngồi một góc, Vương Hiên bình thường quan tâm theo đuổi cô ta cũng nhát gan không dám hé miệng nói nửa lời, thế mà Diệp Thiên người mà cô ta coi thường nhất lại đứng ra lúc này.
Nhưng ngoài cảm động ra cô ta còn lo lắng, bốn người này vô cùng tàn bạo, trên người đều đằm đằm sát khí, e rằng những người này từng gϊếŧ không ít mạng người, đến người luyện tản thủ nhiều năm như Vương Hiên cũng không phải đối thủ của bọn họ, lúc này Diệp Thiên đứng ra, có tác dụng gì không?
“Thằng ranh kia, là mày đang nói đấy à?”.
Tên đô con mặt sẹo liếʍ môi, nói với giọng dữ dằn.
Diệp Thiên đặt cốc cà phê xuống, thong thả đứng dậy quay mặt về phía bên này.
“Không sai, là tôi!”.
Cậu giơ ngón tay lên, chỉ về phía Tiếu Văn Nguyệt.
“Thả cô ấy ra, còn những người khác không liên quan gì tới tôi, mấy người muốn làm gì tôi đều không quan tâm, nhưng còn cô ấy, các người không đưa đi được đâu!”
“Tôi cho các người thời gian 10 giây để suy nghĩ, chấp nhận yêu cầu của tôi rồi rời đi, hay là để tôi ra tay xử hết mấy người luôn?”.
Giọng nói của cậu rất lạnh lùng, như thể đang tường thuật lại một việc không giống với ngày thường vậy.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, biểu cảm vô cùng kỳ lạ.
“Thằng cha này điên rồi à?”.
Từ Hải thầm cười khẩy, cảm thấy Diệp Thiên đúng là ngu xi hết thuốc chữa, trong lúc này miễn cưỡng ra vẻ anh hùng không nói, lại còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ bốn tên côn đồ này, hống hách muốn một mình xử hết toàn bộ bọn chúng?
Đúng là vớ vẩn!
Sức mạnh của bốn người kia vượt xa so với người bình thường, đến người chuyên thể thao như cậu ta và người giỏi tản thủ như Vương Hiên đều không chống được vài chiêu, Diệp Thiên với bộ dạng học sinh nho nhã yếu đuối, đánh lại bọn chúng kiểu gì?
“Thằng ngu này, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không suy nghĩ xem đang trong tình thế nào, tự muốn tìm đến cái chết chứ gì?”.
Vương Hiên phì cười một tiếng, cậu ta cho rằng bốn người kia không gây rắc rối cho Diệp Thiên thì cậu nên ngồi im một chỗ là được, giờ còn chủ động đứng ra, đúng là tự chui đầu vào chỗ chết.
Bốn tên đô con tỏ vẻ chế giễu, tuy Diệp Thiên cao to, cao đến 1.
85 mét, nhưng nếu so sánh với Từ Hải và Vương Hiên thì cậu vẫn có vẻ mỏng manh hơn, bọn họ làm sao mà thèm để tâm cậu chứ?
Tên đô con mặt sẹo nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên một vẻ nham hiểm, đã giơ sẵn con dao trong tay.
“Thằng ranh, tao gϊếŧ người cướp của bao nhiêu năm nay, mày là người đầu tiên tao thấy ăn nói hống hách nhất đấy!”.
“Đứng ra làm anh hùng cũng không tự nhìn xem mình thế nào, dựa vào mày thì có thể giải quyết được gì?”.
Tên mặt sẹo cười khẩy một tiếng: “Chúng tao không chỉ không thả người, mà tao còn làm cho mày không ra khỏi quán cà phê này luôn, mày có tin không?”.
Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí, rõ ràng đã có ý định gϊếŧ người.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt đầy lo lắng, tuy cô ta coi thường Diệp Thiên, nhưng cũng không hi vọng Diệp Thiên vì cô ta mà mất mạng, cô ta liền nháy mắt với Diệp Thiên, ra hiệu bảo cậu tìm cơ hội chạy thoát khỏi đó.
.