Editor: Cát CánhHương Tiêu Lan là loại huân hương có thể giữ lại mùi hương lâu nhất trong các loại hương, sẽ không dễ dàng tiêu tán, cũng chính là loại huân hương cao cấp nhất trong số cống phẩn. Nhưng nguyên liệu làm hương Tiêu Lan quý giá, chế tạo phức tạp, lượng hương trong cống phẩm mỗi năm chỉ đủ cho một cung điện sử dụng, từ trước tới giờ đều là một trong những hương liệu hiếm trong cung. Những cung phi có thể sử dụng loại hương Tiêu Lan này, đương nhiên cũng là người được Hoàng đế cực kỳ sủng ái.
Tiêu quý phi vào cung từ sớm, vẫn chưa thể được phong làm Hoàng hậu như ý nguyện, cho nên càng muốn thể hiện mình không giống như những cung phi bình thường khác. Hoàng đế trước giờ không để tâm tới sự vụ trong cung, việc cung vẫn luôn do Thái hậu và nàng ta nắm giữ. Trừ nàng ta, còn ai có thể sử dụng được hương Tiêu Lan này?
Sau đó Hạ Hàn được phong hậu, thu hồi việc cung. Nhưng lại chưa từng gây khó khăn trong việc phân lợi các cung, nhiều lắm cũng chỉ trừ bớt một số vật phẩm vượt cấp dùng quá nhiều.
Hạ Hàn cũng không dùng tới loại hương Tiêu Lan này. Y vốn là nam tử, thực sự chưa từng chú ý tới thứ đồ ấy. Đây cũng là nguyên nhân từ trước tới giờ chỉ có Hoa Cảnh Điện mới dùng hương Tiêu Lan.
Tiêu quý phi vừa nghe thấy nội giám của Thượng Công Cục nói trong búp bê có dính hương Tiêu Lan, nhất thời hoảng hốt kêu lên.
“Nói bậy! Thứ đồ dơ bẩn này sao có thể dính hương Tiêu Lan của Hoa Cảnh Điện được!”
Nàng tự mình giám sát quá trình làm ra búp bê vải, ở trong hậu viện Hoa Cảnh Điện được Thúy Hân tự tay may. Từ lúc vật liệu may được giấu đưa vào trong cung, tới lúc may xong giao cho Chu Thành, toàn bộ quá trình chưa từng đi vào nội điện Hoa Cảnh Điện một bước.
Hương Tiêu Lan cực kỳ quý, bình thường chỉ đủ để làm thơm quần áo trên người nàng, lại không phải toàn điện đều có thể dùng. Khi Thúy Hân may búp bê, nàng sợ hãi vật vu thuật này sẽ để lại tang chứng nên chỉ đứng nhìn từ xa, cũng chưa từng chạm vào thứ đồ đó. Hương Tiêu Lan ở đâu mà dính lên được?
Tiêu quý phi càng nghĩ càng tức, càng cảm thấy chuyện ngày hôm nay nhất định là có người âm thầm ngáng chân nàng.
“Tên tiện nô này!” Nhìn thấy nội giám Thượng Cung Cục bên cạnh, nàng vươn tay đánh lên mặt hắn, “Vậy mà lại dám nói xấu bản cung! Nói, rốt cuộc là ai dám bảo ngươi tới hãm hại bản cung!”
Nhìn thấy lúc này rồi mà nàng vẫn con điêu ngoa cay nghiệt, Hoàng đế ngồi phía trên tức giận tới mức bàn tay cầm chén trà cũng run lên. Thái hậu ở bên cạnh nhìn thấy, nhất thời cũng thay đổi sắc mặt.
Tiêu quý phi còn chưa nói ra lời tiếp theo, Hoàng đế đã giơ tay lên.
“Xoảng…!”
Tiếng đồ sứ vỡ vang lên, lại làm cho cả trung điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiêu quý phi quay đầu lại, chỉ thấy trên bậc thang cách mình mấy bước chân, chén trà vỡ đầy đất, nước trà nóng bắn trên nền đất, thậm chí còn có vài giọt rơi lên giày nàng.
Triệu Thần Hi tức giận đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu quý phi không có một chút ấm áp nào.
“Hỗn xược, trước mặt trẫm mà cũng dám không kiêng nể ai! Hôm nay trẫm cũng muốn hỏi xem, rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy!”
“Hoàng thượng…” Chân Tiêu quý phi nhũn ra, ngã khụy xuống, sợ hãi tới mức không biết giải thích thế nào, “Thần thϊếp, thần thϊếp chỉ…..”
Lúc này Thái hậu cũng không ngồi nổi nữa, vội vàng đứng dậy khuyên: “Hoàng thượng, Tiêu quý phi cũng chỉ nghe nói như vậy, trong lòng hoang mang muốn giải thích. Trước tiên hãy bình tĩnh, nghe xem nàng nói thế nào đi?”
Tiêu quý phi ở dưới cũng không dám nói gì, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng sắc bén của Hoàng đế, chỉ có thể tùy ý gật đầu theo Thái hậu.
Từ khi nàng vào cung tới nay, vẫn luôn có Thái hậu yêu thương che chở, bình thường Hoàng đế cũng yêu thương nhường nhịn. Thỉnh thoảng có làm chuyện gì quá đáng, không phải chưa từng bị Hoàng đế răn dạy, nhưng nhiều lắm thì cũng chỉ là giống như lần trước, chỉ tạm xử lý nàng như vậy thôi. Đừng nói là ném chén trà, còn chưa từng nghiêm khắc lớn tiếng quát tháo nàng bao giờ.
Lúc này nhìn thấy phản ứng của Hoàng đế, Tiêu quý phi cũng thực sự sợ.
Chuyện vu cổ này chính là nàng tự mình làm để hãm hại Hoàng hậu. Ban đầu vẫn còn hoảng hốt sợ hãi, cẩn thận trả lời, nhưng khi Thái hậu vừa tới, nháy mắt làm cho tâm lý của nàng thêm một tầng cảm giác an toàn.
Bị lời nói của nội giám làm kích động, tự nhận mình “bị hãm hại”, nhất thời không khắc chế được, thuận thế phát tiết ra sự sỡ hãi kinh hoảng ban nãy.
Nhưng đáng tiếc phát tiết không đúng lúc, chờ khi đầu óc nàng tỉnh táo lại rồi, nghĩ muốn hối hận cũng đã không kịp.
Lần này Hoàng đế dường như vô cùng tức giận, Thái hậu khuyên bảo cũng không vào, chỉ lạnh lùng trả lời lại một câu.
“Rốt cuộc là tâm lý hoảng hốt muốn giải thích hay là chột dạ muốn che giấu?”
Thái hậu chợt khựng lại, có chút hoài nghi nhìn về phía Hoàng thượng. Tiêu quý phi ở bên dưới càng run rẩy nhiều hơn, mở miệng muốn giải thích. Hoàng đế lại không muốn nói nhiều, nói với Liên Cẩn đằng sau.
“Chuyện ban nãy phân phó, đã điều tra rõ ràng chưa?”
Liên Cẩn vội vàng bước lên trên, “Hồi bẩm hoàng thượng, ban nãy Hàn thống lĩnh gửi tin tới, nói đã điều tra rõ rồi. Hoàng thượng có muốn tự mình gặp người không ạ?”
Triệu Thần Hi gật đầu, “Trực tiếp dẫn lên đây. Hôm nay Hoàng hậu không khỏe, nhưng trẫm và Thái hậu đều có ở đây. Đúng lúc nhìn xem, rốt cuộc là ai suốt ngày gây sóng gió trong cung này không chịu an phận!”
Thái hậu vừa nghe thấy lời này, sắc mặt vừa mới hồi phục đã trắng bệch. Nhưng sự việc đã tới nước này, bà căn bản không có sức lực ngăn cản, chỉ có thể được cung nhân đỡ ngồi lại trên ghế.
Liên Cẩn nghe phân phó xong cúi người xuống, rất nhanh, lại mang theo hai thị vệ, thủ ở bên cạnh một cung nữ đi vào.
Tiêu quý phi vừa nhìn thấy cung nữ kia nhất thời trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin được. Muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hoàng đế lạnh lùng trừng, nàng thành thật quỳ lại xuống đất.
Tiểu cung nữ được hai thị vệ bảo vệ, quỳ cách Tiêu quý phi không xa, hành lễ với người trên đài.
“Nô tì Thúy Hân, bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Thái hậu nương nương.”
Triệu Thần Hi nhìn Tiêu quý phi và Thái hậu sắc mặt khó coi, không nói gì. Ngược lại Liên Cẩn bên cạnh Triệu Thần Hi lại quở mắng trước, “Ngươi là cung nữ của Hoa Cảnh Điện, bệ hạ và Thái hậu nương nương gọi ngươi tới đây, đương nhiên là có việc muốn hỏi. Nếu như ngươi nói một câu không đúng hay là giấu giếm….”
Chưa đợi Liên Cẩn nói xong, Thúy Hân vội vàng dập đầu: “Nô tì không dám, nô tì không dám lừa dối chút nào.”
Lúc này Liên Cẩn mới vừa lòng gật đầu, lùi về sau Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi chỉ vào cái khay của nội giám Thượng Cung Cục bên cạnh, hỏi: “Ngươi đã từng nhìn thấy mấy thứ đồ này chưa?”
Thúy Hân quay đầu nhìn búp bê vải trong tay, nháy mắt dường như bị bỏng mắt, bị dọa tới mức vội vàng nhìn đi chỗ khác. Thân thể khẽ run rẩy, ánh mắt như có như không nhìn về phía Tiêu quý phi cách đó không xa.
“To gan!” Liên Cẩn nhìn thấy thế, lại quát tháo: “Hoàng thượng hỏi ngươi, còn không mau thành thực trả lời!”
Thúy Hân bị dọa run rẩy, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tì, nô tì…..”
Liên Cẩn đứng ở đằng trước trừng mắt, Thúy Hân bị dọa mất hồn, không quan tâm gì nữa, nhắm mắt dập đầu nói:
“Nô tì… đã từng nhìn thấy vật này.”
Tiêu quý phi bên cạnh tựa như mới hoàn hồn từ chuyện cung nữ bên cạnh mình bị dẫn tới đây, vừa nghe thấy Thúy Hân trả lời như vậy, mắt trừng lớn liên tục lắc đầu.
“Hoang, hoang đường, ngươi…”
Hoàng đế lập tức quay đầu nói: “Trẫm cho ngươi nói chuyện sao?”
Tiêu quý phi run rẩy, miệng khép mở, cuối cùng vẫn không dám nói thêm.
Lúc này Hoàng đế mới quay đầu qua, tiếp tục nói: “Vậy ngươi đã nhìn thấy vật này ở đâu, vật này từ đâu tới. Nói rõ ràng cho trẫm.”
Thúy Hân dường như trải qua sự sợ hãi ban đầu, dần dần bình tĩnh lại. Nhìn hai thị vệ bên cạnh mình, lá gan cũng lớn hơn mấy phần, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng:
“Hồi bẩm hoàng thượng, vật này là quý phi nương nương…”
Thúy Hân nhanh chóng kể từng chuyện Tiêu quý phi làm thế nào sai người giấu vật liệu may mặc vào trong cổ tay áo thái giám mua đồ vào trong cung, làm sao ra lệnh bản thân làm búp bê, nhét bát tự của Hoàng đế, Thái hậu và Đại hoàng tử vào bên trong, lại làm thế nào liên hệ với Chu Thành, làm thế nào đưa thứ đồ này vào trong Phượng Dương Cung, cuối cùng làm thế nào tính toán đổ chuyện này lên đầu Hoàng hậu, dùng việc này để hãm hại Hoàng hậu.
Tiêu quý phi đứng ở một bên, mỗi khi nghe Thúy Hân nói ra một chữ, sắc mặt lại trắng bệch thêm một phần. Khi Thúy Hân nói tới việc nàng thông đồng với Chu Thành, dùng thằn lằn và búp bê bố trí Thất Sát Đồ trong Phượng Dương Cung hỗn loạn, sắc mặt nàng trắng xanh như có người vô hình đang bóp cổ nàng.
Thúy Hân vừa nói xong, lập tức quỳ xuống dưới đất vừa khóc vừa dập đầu.
“Hoàng thượng, nô tì tự biết hãm hại Hoàng hậu điện hạ là tội không thể tha. Nhưng quý phi nương nương áp chế người nhà của nô tì, nô tì không thể không nghe lệnh làm việc. Nô tì thẹn với Hoàng hậu điện hạ, nguyện chịu chết. Nhưng cầu xin Hoàng thượng hãy cứu lấy người nhà của nô tì!”
Tiêu quý phi vừa nghe tới đây, cũng không quan tâm gì nữa, lập tức đứng dậy lao vào Thúy Hân.
“Tiện tì, bản cung đối xử với ngươi không bạc, hôm nay tại sao ngươi lại vu tội cho bản cung! Rốt cuộc là ai phái ngươi tới? Nói! Có phải là Hoàng hậu phái ngươi tới, chính là để hôm nay hãm hại bản cung không?”
Thúy Hân bị bộ dáng dữ tợn của Tiêu quý phi doạ sợ liên tục lui về phía sau, cũng may là thị vệ ngăn cản Tiêu quý phi trước, nội giám canh giữ ở bên cạnh cũng nhanh chóng tiến lên, kéo Tiêu quý phi lại.
Hoàng đế và Thái hậu ngồi trên bậc thang, không thể nói sắc mặt hai người ai càng khó coi hơn. Hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ Tiêu quý phi bắt đầu phát tiết, tức giận tới mức vỗ bàn đứng dậy.
“Im miệng, ngươi còn dám nhắc tới Hoàng hậu? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi còn có gì để nói?”
“Hoàng thượng, thần thϊếp không có, thần thϊếp thật sự bị oan!”
Bị thái giám cản lại, còn bị Triệu Thần Hi trách mắng như vậy, Tiêu quý phi cũng không quan tâm tới Thúy Hân nữa. Quỳ xuống phía trước vài bước, khóc ngã vào bậc thang.
Toàn bộ quá trình nàng chỉ bảo đưa búp bê cho Chu Thành, để hắn nghĩ cách nhân lúc hỗn loạn mang vào trong Phượng Dương Cung. Cái gì mà thằn lằn, máu trận, Thất Sát Đồ, nàng căn bản chưa từng nghe.
Nhưng Thúy Hân lại nói vô cùng rõ ràng, oan ức buồn bã, Tiêu quý phi vô cùng hoảng hốt, cũng biết hôm nay bị người khác cắn ngược lại.
Nhưng giờ phút này, nàng có phản bác nữa thì có tác dụng gì? Huống hồ lời Thúy Hân đã nói, có một nửa là giả, một nửa khác, đúng thật là nàng gây ra. Lại không biết phải chối tội từ đâu. Nàng cũng sợ bản thân hoảng loạn lại nói sai lời, nói ra nửa phần sự thật còn lại.
Khóe mắt đảo qua nhìn Thái hậu ngồi bên cạnh Hoàng đế lại đổi sang hướng khác.
“Cô mẫu! Cô mẫu, chất nữ oan quá! Chất nữ sao có thể dùng bùa chú nguyền rủa người và Hoàng thượng được, cô mẫu! Chất nữ thực sự không biết chuyện này, là có người đang hãm hại chất nữ!”
“Hoàng thượng…” tuy Thái hậu đã bị Tiêu quý phi làm tức giận tới mức hoảng hốt, cũng không thể nhìn nàng cứ thế bị Triệu Thần Hi định tội, vội vàng khuyên bảo: “Sao có thể nhận định trức tiếp chuyện này là do Tiêu quý phi gây nên. Chỉ bằng lời nói của một cung nữ, như vậy quá tùy tiện.”