Editor: Cát Cánh“Chúc mừng Ninh phi nương nương.” Sau khi Vân Cẩm giao ý chỉ cho Ninh phi thì đứng ở một bên cười híp mắt chúc mừng.
Ninh phi vừa mới được tấn phong, được Như tần đúng lúc tới chơi nhà đỡ dậy. Cẩn thận đưa ý chỉ cho nội giám đằng sau, cũng cười cười đáp lễ với Vân Cẩm.
“Làm phiền công công hôm nay tới đây một chuyến.” Vừa nói, tiểu cung nữ đằng sau Ninh phi bước lên trước mấy bước, hai tay dâng lên một chiếc hà bao tinh xảo, “Chút tâm ý nhỏ, mong công công vui lòng nhận cho.”
Phi tần được tấn chức, đều sẽ cho công công tới truyền ý chỉ một hà bao, cũng coi như là tập tục trong cung.
Ninh phi vốn là một người thông minh, Vân Cẩm bây giờ đã là đại tổng quản của Phượng Dương Cung. Những nội giám lớn hơn hắn ở trong cung này cũng chỉ có Liên Cẩn ở bên cạnh Hoàng thượng. Ninh phi đương nhiên sẽ không keo kiệt xem nhẹ tình cảm qua lại vào những thời điểm thế này.
Vào những lúc thế này đương nhiên Vân Cẩm cũng sẽ không từ chối. Hắn cười nhận lấy hà bao nhét vào ống tay áo, lại nói: “Ninh phi nương nương bây giờ đã trở thành phi rồi, đã là chủ nhân của một cung. Vậy cũng không thể ở trong Ngọc Hủ Hiên này nữa. Điện hạ đã dặn dò, ban thưởng nương nương ở lại Duyệt Linh Điện. Trước đó vài ngày cũng đã hạ lệnh sửa sang lại, nương nương cũng mau nhanh chóng xử lý việc ở Ngọc Hủ Hiên này thôi. Hai ngày nữa là có thể vào ở Duyệt Linh Điện.”
Lần này Ninh phi chỉ được tấn phong làm phi, nhưng vẫn chưa phong hào, không phải là một trong bốn phi, đương nhiên cũng không thể ở được trong bốn tòa chủ điện.
“Vâng, đa tạ công công nhắc nhở.” Ninh Phi hơi quỳ gối hành lễ: “Còn mong công công thay bản cung cảm tạ ân điển của Hoàng hậu điện hạ.”
Vân Cẩm vội vàng nghiêng người, nhường lễ này. Nhưng vẫn rất cỏ cảm tình tốt với Ninh phi biết lễ hiểu chuyện, “Nương nương yên tâm, nô tài sẽ nói lời này với điện hạ.”
Dứt lời, hắn lại phất tay, để lại mấy nội giám giúp đỡ Ninh phi thu dọn đồ đạc, “Nô tài còn cần phải quay về Phượng Dương Cung phụng mệnh, xin phép cáo từ trước.”
Ninh phi lại cảm ơn Vân Cẩm, để cung nữ bên cạnh tiễn người ra ngoài Ngọc Hủ Hiên mới thôi.
Tiễn Vân Cẩm tới truyền chỉ đi rồi, cung nhân trong Ngọc Hủ Hiên lúc này mới dám thực sự vui vẻ. Từng người xúm lại gần chúc mừng Ninh phi.
Ninh phi hiển nhiên cũng vui mừng, cười thưởng cho tất cả các nội giám mà Vân Cẩm để lại, “Được rồi, không nghe thấy lời công công vừa mới nói sao? Mau chóng đi thu dọn đồ đạc đi.”
Lúc này mọi người mới hân hoan tản ra, vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.
Như tần đỡ Ninh phi, hai người chậm rãi đi vào bên trong. Nàng đã sớm được Ninh phi thông báo qua, hôm nay có ý chỉ tấn phong ban xuống, đương nhiên nàng cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
“Chúng mừng Ninh tỷ tỷ, xem ra Hoàng hậu điện hạ thật sự tín nhiệm tỷ tỷ.” Nếu như nói trước đây Như tần còn có vài phần hoài nghi lời của Ninh phi, nhưng bây giờ ý chỉ ban xuống cùng với thái độ của Vân Cẩm với Ninh phi, thật sự làm cho Như tần an tâm.
Vừa mới được tấn phong làm phi, nhưng cung nhân được phân về Ninh phi cũng cần phải có thời gian. Ngọc Hủ Hiên này khẳng định là không đủ nhân lực.
Tuy rằng Ninh phi có tiếp đãi long trọng Vân Cẩm, nhận được cảm tình tốt của hắn. Nhưng chỉ bằng mấy câu nói, Vân Cẩm sao có thể cẩn thận để lại người hỗ trợ? Nói không có Hoàng hậu sai khiến quan tâm lo liệu, Như tần sao có thể tin được.
Nhưng Như tần cũng vui vẻ như Ninh phi. Tuy rằng người được tấn phong không phải là nàng, nhưng cũng đại diện cho cung quyền mà Hoàng hậu phân cho lập tức cũng sẽ có.
Nàng không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp, tự nhiên sẽ không vì Ninh phi được tấn phong mà sinh ra đố kị trong lòng. Dù sao chuyện cung quyền này, căn bản là không có bóng dáng của nàng, bởi vì Ninh phi nên nàng mới được hưởng lợi chung.
Huống hồ đây lại là Hoàng cung, phân vị cao thấp là một chuyện, có cung quyền hay không lại là một chuyện khác. Những phi tần có phân vị cao, Hoàng thượng mà vui vẻ lên thì bao nhiêu chẳng có? Nhưng trong tay có cung quyền thì lại được mấy người?
Tuy rằng bây giờ nàng mới chỉ ở tần vị, nhưng đợi có quyền lực thực sự rồi, có thể lấy lòng được Hoàng thượng, Hoàng hậu, tấn phong cũng chỉ là vấn đề thời gian. Lúc này Như tần cũng không cần phải lo lắng làm gì.
Cùng lúc ở Ngọc Hủ Hiên đang vui vẻ, Tiêu Nguyệt Kỳ ở Chiêu Nghi Cung cũng thu được ý chỉ tấn phong.
Tiễn công công truyền chỉ đi rồi, đóng cửa lại, tiểu cung nữ bên cạnh Tiêu Nguyệt Kỳ đã đã hưng phấn vây quanh nàng, “Chiêu nghi, đây là thật sao? Nô tì không nằm mơ đấy chứ?”
Lúc này Tiêu Nguyệt Kỳ cũng khó nén kích động trong lòng, vuốt ve ý chỉ tấn phong. Nghĩ ngợi, lại lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo trên giường.
Mở hộp gỗ, cẩn thận lấy ra hai chiếc khuyên tai Đông châu. Giờ đây Tiêu Nguyệt Kỳ vui vẻ tới mức tay cũng run lên.
“Tốt quá chiêu nghi, không, là quý nhân!” Tiểu cung nữ vẫn còn đang hưng phấn bên cạnh Tiêu Nguyệt Kỳ, “Chúng ta mau báo tin này cho Nguyễn di nương đi. Nếu như bà ấy biết, chắc chắn sẽ càng thêm…..”
“Câm miệng!” Tiểu cung nữ còn chưa nói xong, Tiêu Nguyệt Kỳ đột nhiên nghiêm mặt, “Không phải đã nói không được nhắc tới bà ta trước mặt ta sao?”
“Nhưng mà…” Tiểu cung nữ giật mình, nhìn Tiêu Nguyệt Kỳ, vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Nguyễn di nương thật sự lo lắng cho người. Những trang sức mà trước đây quý nhân tặng cho chủ tử các cung khác, không phải là do Nguyễn di nương…”
Tiêu Nguyệt Kỳ đập “rầm” một cái lên bàn trà, quay đầu lại nhìn tiểu cung nữ, “Tất cả những gì Tiêu Nguyệt Kỳ ta có ngày hôm nay, đều dựa vào bản thân mình. Không liên quan gì tới nữ nhân vô dụng kia cả! Ta đã nói rồi, không được nhắc tới bà ta trước mặt ta nữa!”
Tiểu cung nữ bị dọa run rẩy, cuối cùng ngậm miệng không nói nữa.
Tiêu Nguyệt Kỳ buồn chán trừng mắt nhìn nàng một cái, “Còn không mau đi thu dọn đồ đạc. Không nghe thấy công công nói gì sao? Ngày mai chuyển tới Tuyết Trúc Hiên.”
“Vâng….”
Tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ xoay người rời đi, Tiêu Nguyệt Kỳ ngồi ở bên cạnh bàn không kiên nhẫn nhăn mày.
Nếu như không phải nàng ta từ nhỏ đã theo bên cạnh mình, lại là một người trung thành. Trong cung này bản thân mình cũng thực sự không có người có thể dùng, bằng không bản thân mình cũng không mang theo nàng ta vào cung.
Tiêu Nguyệt Kỳ thở nhẹ ra một hơi, nhìn đông châu trong tay. Phiền muộn trong lòng nàng nhất thời giảm đi không ít.
Nàng mỉm cười, đứng dậy ngồi trước bàn trang điểm. Cầm son phấn lên, vẽ cho mình một lớp trang điểm mộc mạc trang nhã. Cuối cùng, cẩn thận đeo đôi khuyên tai đông châu mượt mà kia lên.
“Được rồi, tạm thời đặt đồ đạc xuống trước đi đã.” Tiêu Nguyệt Kỳ sửa sang ổn thỏa, lại gọi tiểu cung nữ tới, “Bây giờ cùng đi với ta tới Từ An Cung một chuyến.”
Hai ý chỉ tấn phong đưa ra từ Phượng Dương Cung, làm cho trong cung kinh ngạc. Đặc biệt khi vừa nghe thấy ý chỉ tấn phong Ninh phi, mọi người thực sự cảm thấy như mình nghe nhầm rồi.
Từ quý nhân trực tiếp phong phi? Trực tiếp nhảy vọt qua cả phân vị tần?
Trong hậu cung Đại Uyên này, chuyện tấn phong vượt cấp cũng không phải không có. Dù sao thánh tâm khó dò, không thể đảm bảo chính xách được ai sẽ đột nhiên làm Hoàng thượng vui vẻ, trực tiếp phong từ cung nữ tới phi tử cũng còn có nữa là.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của mấy triều đại trước, trong hậu cung của Triệu Thần Hi, cho dù là Thục phi đã từng hằng năm được sủng không suy, không phải cũng từng bước từng bước đi lên sao?
Ninh phi này trừ việc có Nhị hoàng tử ra, thì nhiều năm như vậy, thật sự cũng không được sủng. Mà so sánh giữa Đại hoàng tử người mà vẫn luôn được Hoàng thượng vô cùng coi trọng thì Nhị hoàng tử trong cung này lại giống như một người trong suốt. Sao có thể ngờ rằng chỉ trong một đêm, Ninh phi đã đột nhiên im hơi lặng tiếng từ quý nhân bay tới vị trí phi?
Lại nghĩ tới việc một năm nay, Ninh phi thường xuyên đi lại trước mặt Hoàng hậu. Không ít người tỉnh ngộ ra cũng vừa giận vừa hận.
Trong cung hàng năm chỉ có Thái hậu và Hoàng thượng, làm cho các nàng có chút quen chỉ xem trọng hai vị ở Từ An Cung và Càn Nguyên Cung. Tân hậu vừa mới lên, các nàng căn bản còn chưa kịp nhận ra.
Lúc này ý chỉ tấn phong Ninh phi được ban xuống, không ít người mới giật mình phát hiện, trong cung này, người nắm quyền có tiếng nói, đã sớm thay đổi rồi.
Có Hoàng hậu trấn giữ hậu cung, cùng với phi tần đại diện quyền lực căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hoàng hậu, quản Lục Cung, phụ giúp Đế vương. Mặc dù trước đây phi tần thay quyền có thân phận cao tới mức nào cũng không có quyền tấn phong cung phi, giáng hạng phi tần. Bây giờ Lục Cung có Hoàng hậu, những công việc trọng đại trong cung, rất nhiều lúc ngay cả Hoàng thượng cũng không thể nói được.
Ninh phi này bình thường yên lặng, không ngờ rằng tâm tư lại thâm sâu tới thế? Đã sớm ngắm trúng điểm này, tới nịnh bợ Hoàng hậu?
Đương nhiên, những người biết nghĩ như vậy đa phần trong lòng đều ghen tị. Cũng hối hận bản thân không biểu thị mình là cung phi tốt trước mặt Hoàng hậu sớm hơn một chút.
Mà người hơi thông minh một chút, trừ việc nhìn thấy Ninh phi được tấn phong, cũng chú ý tới Tiêu quý nhân đã bị Ninh phi che lấp hào quang.
Không nói người này rõ ràng mới vừa vào cung không lâu, cũng không nghe thấy Hoàng thượng sủng hạnh Tiêu chiêu nghi, tại sao lại đột nhiên được nâng phân vị.
Khi ý chỉ tấn phong này được ban xuống, người truyền chỉ cho Ninh phi là Vân công công bên cạnh Hoàng hậu. Mà người truyền chỉ cho Tiêu quý nhân, tuy rằng không phải là Liên công công bên cạnh Hoàng thượng, nhưng lại là một trong những đại công công thường xuyên bên cạnh thánh giá.
Ý tứ ngầm trong đó, đương nhiên cũng làm cho không ít người suy nghĩ.
Có hậu phi được tấn phong làm phi, chuyện lớn như vậy đương nhiên cũng làm kinh động tới Tiêu quý phi.
Nhưng đợi khi nàng ta vô cùng tủi thân và tức giận chạy tới Từ An Cung, lại phát hiện một trong hai nhân vật chính của ngày hôm nay đã ở bên cạnh Thái hậu rồi.
“Tại sao ngươi cũng ở đây?” Tiêu quý phi nhìn Tiêu Nguyệt Kỳ, nghiêm mặt hỏi.
Tiêu Nguyệt Kỳ nhìn thấy Tiêu quý phi đi vào, cũng không quan tâm dáng vẻ nàng ta quát tháo mình, vẫn cung kính quỳ trên mặt đất hành lễ, “Thần thϊếp bái kiến quý phi nương nương, thỉnh an nương nương.”
“Diệc Dao, ngươi lại làm sao vậy?” Thái hậu trách cứ nhìn Tiêu quý phi, quay đầu gọi Tiêu Nguyệt Kỳ, “Nguyệt Kỳ đứng dậy trước đi. Đều là người một nhà, không cần phải đa lễ như vậy.”
Tiêu quý phi nhìn thấy Thái hậu nói chuyện nhỏ nhẹ với Tiêu Nguyệt Kỳ như vậy, có chút căm phẫn, nhưng vẫn tạm thời áp xuống.
Tiêu quý phi không để ý Tiêu Nguyệt Kỳ, xoay người đi tới bên cạnh Thái hậu, lắc cánh tay bà nói: “Cô mẫu, người đã nghe chuyện hôm nay Hoàng hậu hạ ý chỉ chưa?”
Thái hậu đương nhiên cũng biết nàng tới đây vì chuyện này, liền nói: “Ai gia cũng có nghe qua, nhưng việc này thì có làm sao?”
“Nhưng mà….sao Hoàng hậu có thể như thế!” Tiêu quý phi vẫn không cam lòng, “Ninh quý nhân không hiền không đức, tại sao lại có thể đột nhiên thăng nàng làm phi được? Cho dù là Hoàng hậu, cũng không thể tùy ý làm bậy như vậy được?!”
“Bởi vì y chính là Hoàng hậu, chỉ điểm này thôi cũng đủ rồi.” Thái hậu vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu quý phi, quay đầu nói với Tiêu Nguyệt Kỳ: “Nguyệt Kỳ, hôm nay con cũng mệt rồi nhỉ? Quay lại nghỉ ngơi đi. Mới tiến cung chưa được bao lâu đã được tấn phong quý nhân, đây là phúc lớn của con. Sau này bên người thiếu thứ gì, trực tiếp đến Từ An Cung nói với ai gia một tiếng là được.”
Tiêu Nguyệt Kỳ vội vàng quỳ xuống đất, “Nguyệt Kỳ lấy đâu ra phúc ấy. Cho dù có cũng chính là do nương nương ban cho. Nguyệt Kỳ không thể nào dám quên.”
Thái hậu vừa lòng vươn tay kéo nàng dậy, “Được rồi, đã nói là người một nhà không cần như thế.”
Bà ta dừng một chút, nhìn thoáng qua Tiêu quý phi bên cạnh, lại nói: “Trong cung này, ai gia chỉ có hai tri kỷ các ngươi. Diệc Dao bình thường tính cách thẳng thắn, con cũng đừng để trong lòng. Nói trắng ra, mặc kệ sau này hai người phúc ai lớn, đều không phải là từ Tiêu gia bước ra sao? Giúp đỡ lẫn nhau, thì có gì khác biệt đâu.