*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tây Hoạ
❀❀❀❀❀
Trong phòng hội nghị là cái bàn hình chữ nhật, vị trí giữa là ghế ngồi của phụ tá, mà Phùng Cù ngồi bên tay phải phụ tá, các chủ biên thì theo thứ tự sau đó.
Sau khi phụ tá nói xong, Cố Mính đứng dậy nói chuyện, cô tự giới thiệu trước: "Cố mỗ không có tài cán gì, hiện giờ là phóng viên đặc biệt của 「Trình báo」 ở Thượng Hải, cũng có một chút hiểu biết với công việc báo chí này."
Cô vừa nói ra lời này, trong phòng lập tức sôi nổi.
Trong đó có một người đồng nghiệp cũ với Hoàng Đạc, nói thẳng không kiêng dè: "Hoàng Đạc làm nghề này không phải mới một hai năm, tại sao mời một cô gái trẻ vậy?"
Cố Mính nói: "Về chuyện này thì hỏi chủ biên Hoàng, nếu không tin vậy có thể gọi điện dò la. Tôi nói như thế ý muốn nói cho các tiền bối ở đây, tôi cũng am hiểu chút ít nghề báo này chứ không phải không biết gì cả."
Cô đã dự liệu được, câu trả lời tự tin đến mức các âm thanh nghi vấn dần im lặng, có lẽ ai cũng ôm tâm trạng "xem con nhóc lông chưa mọc đủ này làm gì ra trò".
Cố Mính lấy đại một xấp báo dày trên bàn, vẻ mặt trịnh trọng: "Tôi muốn hỏi các tiền bối ở đây, có từng điều tra đối tượng đọc báo của mình chưa?"
Chủ biên Hùng Chí Hưng của 「Ngọc Thành nhật báo」 tầm bốn mươi tuổi, mặt vuông, khi nói chuyện cũng có sự khiêm nhường thỏa đáng: "Không có, vậy theo ý Cố tiểu thư, cần thay đổi chỗ nào để cải thiện tờ báo?"
Lời này cực kỳ lịch sự, hoàn toàn để tư vấn.
Với tuổi đời và danh tiếng của ông ở Ngọc Thành thì không cần khiêm tốn như thế, nhưng ông không thiếu qua lại với cha con Tào Thông, bởi vì Tào Thông không nghe lời nên mới chết trong ngục giam.
Phùng Cù mới đến, Hùng Chí Hưng đoán không ra tính cách của vị Thiếu soái này, huống chi lúc trước bản thân đã không ít lần bêu xấy cha con Phùng thị, bây giờ cẩn trọng cũng không có gì sai.
Cố Mính hình như không biết khách sáo là gì, chỉ vào trang báo của 「Ngọc Thành nhật báo」 nói: "Có quá nhiều thứ cần phải thay đổi!"
Phùng Cù: "..." Nha đầu này đến đây để bắt bẻ à?
Hắn thích thú liếc nhìn Hùng Chí Hưng.
Vốn là Hùng Chí Hưng thấp thỏm bất an vì được mời tới, sợ Phùng Cù làm khó dễ, trước khi đến đây chỉ kém ôm vợ con khóc lớn, y như là đi chịu chết.
Nghe Cố Mính nói vậy, trái tim ông ta treo lên cao, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
"Sửa... sửa chỗ nào?"
Cố Mính làm như không thấy sự căng thẳng của Hùng Chí Hưng, việc nào ra việc đó: "Lấy ví dụ như 「Ngọc Thành nhật báo」, hiện tại mục đích của tất cả các tòa soạn là để vuốt mông ngựa!"
Phùng Cù không nhịn được bật cười, thầm nghĩ: Kẻ lừa đảo nóng nảy, lúc trước còn giả bộ ngoan hiền cái gì?
Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám màu xanh biếc, tóc búi gọn, cả người trầm tĩnh, nếu không có gương mặt trẻ trung xinh đep quá mức kia thì trông giống người có chí lớn hơn.
Khuôn mặt già của Hùng Chí Hưng đỏ lên, có người cười khúc khích, chắc là đối thủ thường ngày, thấy Hùng Chí Hưng bị chế nhạo không thể không suиɠ sướиɠ.
Cố Mính không thèm quan tâm tới biểu hiện của mấy người còn lại, lời lẽ như một nhát dao: "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, 「Ngọc Thành nhật báo」 là mặt ngoài đại diện cho Ngọc Thành, tôi đã xem xét qua các số báo thì cái nào cũng tâng bốc cha con Tào Thông. Thay vì nịnh nọt trực tiếp, đề cao cha con Tào Thông bằng cách hạ thấp và làm mất uy tín của đối thủ, nhưng không thấy tuyên bố chính sách dân chủ và chính sách lợi dân của Ngọc Thành. Tại sao lại để tên Ngọc Thành nhật báo? Cứ để truyền kỳ cha con Tào thị là được rồi."
Hùng Chí Hùng ước gì có thể đào một cái lỗ chui xuống.
Cấp dưới của ông ta là những văn nhân mỗi ngày vắt óc viết bài ca ngợi chứ không làm gì nữa.
Phùng Cù vốn hơi nghiêng người dựa vào ghế, nghe cô nói mà ngồi thẳng lại, cười khổ: Tính ra lúc trước kẻ lừa đảo vẫn bình luận 「Dung Thành nhật báo」 một cách uyển chuyển, còn để lại mặt mũi cho hắn.
Cố Mính nhìn quanh một vòng, người bắt gặp ánh mắt của cô đều không tự nhiên dời tầm mắt, sợ bị cô cười nhạo, mặt già chịu không nổi.
"Đối tượng mà tờ báo chúng ta hướng tới là ai, điều này hẳn là phải biết trước khi làm nghề này chứ? 「Ngọc Thành nhật báo」 là tiếng nói của chính phủ, hướng tới đều là dân chúng bình thường, vậy xin hỏi người dân quan tâm nhất chính là gì? Đó là Ngọc Thành Đại soái và Thiếu soái tham dự tiệc tùng nào, hay là nạp một di thái thái như hoa như ngọc, yêu cầu cả vùng mở tiệc ăn mừng chung vui sao?"
Trong phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả biểu cảm trên mặt Phùng Cù cũng nghiêm túc.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu phát biểu, cô không sợ một ai, lâu vậy rồi mà hắn chỉ mới chạm vào nội tâm của cô thông qua câu văn từ ngữ, vẫn chưa đủ thân mật.
Chỉ có giờ khắc này, hắn thấy một Dung Thành công tử làm rung chuyển giới văn nhân ở Thượng Hải bằng tài năng của mình, khơi mào làn sóng tư tưởng với Đồ Lôi.
Dung Thành công tử vô song tuyệt diễm gan phách(*)!
((*) Câu này mình giữ nguyên vì sợ edit không đủ sức truyền tải. Ý bảo tài giỏi, dũng cảm, gan dạ.)
Cô đứng ở đó, nói năng khí phách: "Không! Dân chúng quan tâm là vấn đề sinh kế của người dân, Ngọc Thành có trợ giúp bọn họ không, bọn họ có cơm ăn áo mặc, con cái đi học đầy đủ không, người già chữa bệnh, người trẻ có việc làm hay không. Hoặc để người dân biết được những việc bên ngoài, ví dụ như chính sách mà Trung ương và địa phương ban hành cần được phổ cập."
"Hỏi Hùng chủ biên đây, người bán báo, bán đồ ăn, sửa giày may đồ, hay là buôn bán hàng quán nhỏ có thể đọc hiểu không? Hay tờ báo của ông nói về xã hội thượng lưu ăn chơi xa hoa thì có liên quan gì tới dân chúng bình thường? Xem mồ hôi nước mắt của họ làm ra bị tiêu xài phung phí sao?"
"Tôi cảm thấy nhật báo này chỉ có hai độc giả, là cha con Tào Đại soái, không phải là công chúng ở Ngọc Thành!"
Hùng Chí Hưng cứng họng.
Phùng Cù như phát hiện ra một Cố Mính mới, chính nghĩa, đam mê, dũng cảm và quả quyết trong lòng!
Khác nhau hoàn toàn với di thái thái ngoan ngoãn trong phủ Thiếu soái, cũng không phải là người thϊếp bị bỏ rơi trong hiện trường vụ án, không phải cô giận dỗi không chịu về, đó không phải là kẻ lừa đảo thích khóc lóc om sòm – mà hắn chỉ mới thoáng nhìn thấy Cố Mính qua khe hở đằng sau.
Ban đầu là một cuộc họp bàn luận lại biến thành một người diễn thuyết.
Cô nói: "Ở đây còn có 「Báo Nhi đồng」, theo tôi thì không phải là làm cho trẻ em xem mà cho phụ huynh đọc." Cô hắng giọng: "Điều tất yếu là trẻ em xem không hiểu, ba mẹ các em cũng không có hứng thú. Tôi nghĩ cứ tiếp tục diễn biến thế này thì tòa soạn sẽ không có doanh thu dẫn tới đóng cửa!"
Chủ biên của 「Báo Nhi đồng」 là một ông già đã qua tuổi 50, có phần cổ hủ, ông lão tiếp quản tòa soạn hai năm trước, vì không thể chấp nhận ý kiến của chủ biên tiền nhiệm trẻ tuổi mà đưa tờ báo vốn được hoan nghênh này đi xuống, doanh sô thảm không nỡ nhìn, sắp đóng cửa tới nơi.
Cố Mính đυ.ng tới tim đen của ông, ông lão tức giận hổn hển chỉ vào Cố Mính mắng to: "Chỉ có tiểu nhân và đàn bà là không thể nói lý!"
"Lão tiên sinh, ngài nói vậy là đang kỳ thị giới tính nữ, hiện giờ đề cao nam nữ bình đẳng, xưa không thể dùng cho nay!"
Nếu không phải e ngại hiện trường thân vệ vai khoác súng thì lão tiên sinh sớm đã phất tay áo bỏ đi.
Cố Mính: "Lão tiên sinh không cần tức giận như vậy, cứ coi tôi là tiểu nhân không hiểu phép đi nhưng lão tiên sinh không rõ sao? Bây giờ là Trung Hoa Dân Quốc(*), Tôn tiên sinh(**) đề nghị người có thể tẫn kỳ tài, mà có thể tẫn này lợi, vật có thể tẫn này dùng (***), chẳng lẽ "người" này không bao gồm phụ nữ?"
((*) Trung Hoa Dân Quốc hoặc được biết tới là Cộng hòa Trung Hoa, theo cách gọi của phương Tây là Republic of China là nhà nước của người Hán cai trị Trung Quốc đại lục từ năm 1912 đến năm 1949.
(**) Tôn Trung Sơn (12/11/1866 – 12/3/1935) là một nhà triết học, thầy thuốc và là nhà chính trị người Trung Quốc, người đã phục vụ với tư cách là tổng thống lâm thời đầu tiên của Trung Hoa Dân Quốc và là lãnh đạo đầu tiên của Quốc dân Đảng. Cũng như Bác Hồ, ông được coi như vị Cha già của dân tộc Trung Quốc.
(***) Vì chả biết nó là cái gì nên mình để nguyên, nhưng nếu đoán không lầm thì Cố Mính đang nói đến "Chủ nghĩa Tam Dân" do Tôn Trung Sơn trình bày. Bao gồm dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc.)
Vẻ mặt cô nghiêm nghị: "Người làm báo là kẻ đi đầu trong văn hóa con người, tôi muốn hỏi tất cả những người đang ngồi ở đây, có thể gánh vác trách nhiệm này không? Hiển nhiên là các chư vị cố ý biến tờ báo thành sản phẩm để đánh giá lẫn nhau trong cái vòng tròn nhỏ, không chú tâm vào doanh số thực tế, xem như tôi chưa nói gì."
Nhóm chủ biên hai mặt nhìn nhau, tuy chưa hẳn là tin phục Cố Mính nhưng trận tuyến đã bị cô phá vỡ.
Có người ngồi không yên: "Vậy theo ý của Cố tiểu thư, tòa soạn của chúng tôi nên thay đổi như thế nào?"
Người đàn ông lấy tờ báo của mình trong đống giấy trên bàn đưa cho Cố Mính, như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, như là xin lời khuyên.
Cô cúi đầu đọc, lông mày đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt trong sáng như ngọc, ánh mắt tập trung chăm chú, Phùng Cù bỗng nhiên tỉnh ngộ - tại sao cô chỉ chỉ trích hắn vài câu vì bỏ quên cô ở hiện trường vụ án, không muốn tìm ra nguyên nhân cũng không biết tâm trạng thế nào.
Cô không thấy buồn.
Sau khi Đường Bình đưa cô về, thật ra từ đầu tới cuối cô đều rất bình tĩnh, cho dù nói năng không biết xấu hổ, cô chỉ khống chế cảm xúc cho đúng mực... thời điểm kịch liệt trên giường, cô cũng lý trí.
Lý trí hưởng thụ niềm vui da thịt, lý trí mặc cả với hắn, nhân cơ hội để lấy quyền lợi của mình.
Thật sự là cô không cảm thấy buồn chút nào.
Vì cô không yêu hắn.
Phùng Cô chăm chú nhìn dáng vẻ cô tập trung vào công việc, bị các chủ biên vây quanh cùng thảo luận hướng phát triển của tòa soạn, trong lòng bị gõ mạnh một cái.
Có lẽ, cô chưa từng yêu thích hắn.
Hắn bị sốc bởi suy đoán của mình.
❀❀❀❀❀
Hoạ: quỳ lạy tác giả, tui cảm thấy mình sắp chết vì logic của tác giả quá to não tui không đủ dùng. Xong chương này kiểu: