Edit: Tây Hoạ
❀❀❀❀❀
Phùng Cù lấy báo xem, vừa uống cà phê vừa đọc, ngụm cà phê bỗng phun ra: "Khụ khụ khụ... Công Tây Uyên kiêm đâu ra cái tên điên cuồng thế này?"
Từ ngày đồng ý cho Cố Mính làm việc ở tòa soạn của Công Tây Uyên sau khi tốt nghiệp, trong nhà ngày nào cũng có báo của [Hăm hở tiến lên], rảnh rảnh thì Phùng Cù sẽ lấy ra đọc, tùy thời để ý tới hướng đi của Công Tây Uyên.
Cố Mính không hiểu nổi hành vi này của hắn, cũng lười hỏi.
"Công Tây tiên sinh làm sao thế?" Cô ngồi trên sô pha tay cầm cuốn tiểu thuyết đọc say sưa, đầu cũng chưa nâng.
"Tòa soạn của hắn đăng thêm một bài hịch của Dung Thành công tử, đọc cũng được, em muốn đọc không?"
Cố Mính lười biếng vươn vai, không để ý lắm nói: "Dung Thành công tử? Là người làm mông của Chu nhị công tử nở hoa đó hả?"
"Ừ, đúng vậy." Phùng Cù cười rộ lên: "Người này rất khá đấy." Hắng hắng giọng đọc cho cô nghe.
Kỳ thật hắn không cần đọc Cố Mính cũng nhớ rõ bài đó viết cái gì, dù gì cũng là sản phẩm chính mình vắt hết óc viết ra mà.
Chủ đề bài hịch thứ ba được Dung Thành công tử đặt: Thuật nuôi dưỡng.
Giọng Phùng Cù trầm thấp, có chút diễn cảm, nghe rất êm tai, khi hắn đọc cứ như một giọng nam trong radio, đối với thính giả thì là một loại hưởng thụ.
"... Hôm nay tòa soạn nhận được một câu chuyện về việc đoạn tuyệt quan hệ cha con, Công Tây tiên sinh muốn tôi nói vài câu nhận xét, tôi luôn nghĩ, cuối cùng vẫn có một số điều không nói không được."
Ai cũng biết thuật nuôi dưỡng của Hoa Hạ bắt nguồn từ lâu, ban đầu chỉ là nuôi gia súc gia cầm, sau đó thành nuôi dạy nô ɭệ, tiếp theo là nuôi vợ từ khi còn bé, trải qua những điều đó, từ giam cầm tới bó chân, thuật nuôi dưỡng này mưu mô xảo quyệt.
Xã hội đàn ông mới có quyền, đàn bà con gái đều là tài sản của gia đình, nếu lâm vào hoàn cảnh nghèo khó thì bán vợ bán con chỉ là chuyện bình thường, thấy nhiều không trách. Mà theo những hành vi này có thể thấy rõ, địa vị giới tính nam nữ ra sao rồi.
Thời phong kiến, Hoàng đế thuần phục thần tử, trượng phu thuần phục thê tử, phụ thân nuôi dưỡng con gái, giống như con người nuôi nấng một con khỉ, hành vi như thế như nuôi một kẻ đầy tớ.
Tự do và bình đẳng được tuyên truyền những năm gần đây, mà Đại Thanh(*) cũng đã sụp đổ, nhưng thuật thuần dưỡng vẫn còn tồn tại, không biết lúc nào mới biến mất.
((*) Đại Thanh hay nhà Thanh, là triêu đại phong kiến cuối cùng của lịch sử Trung Quốc (Đài Loan và Mông Cổ.)
Nguồn: Wikipedia.)
Trong một gia đình, hầu như phái nữ không thể tự mình lựa chọn con đường của bản thân, theo lẽ thường là làm vật hy sinh cho gia đình được ấm no, chỉ cần một câu oán giận thì bị nói là bất hiếu. Mà sự hy sinh này bao gồm việc lấy thân gán nợ làm thϊếp, vì trả nợ nần mà tôn nghiêm với thân thê đều bị giẫm đạp, nhận thức đúng đắn cũng bị phá hủy, có lẽ do từ lúc bé đã chịu ảnh hưởng của thuật nuôi dưỡng mà không có cơ hội để bản thân trưởng thành.
Công Tây tiên sinh biết được nội tình chuyện đoạn tuyệt quan hệ này, cha của Cung tiểu thư cờ bạc thiếu nợ người khác, há bút ký tên ép bức con gái còn đang tuổi học hành hạ mình làm thϊếp cho người khác, con gái giận dữ định dùng nhờ vả vào tòa soạn, muốn thoát khỏi hoàn cảnh bắt cóc mua bán này.
Động vật non khi nhỏ đều phải bú sữa lớn lên, tới tuổi thành niên là lúc thú thoát dây cương, chim vươn cánh chao liện, chỉ là điều tự nhiên thôi, đã làm cha làm mẹ nhưng lại muốn dùng công ơn nuôi nấng để đàn áp, phá hủy cuộc đời của con, sao có thế nhẫn tâm như thế?
Nếu Cung tiểu thư có thể nhận được sự giúp đỡ cả Thái Ất chân nhân(*), mượn củ sen tái tạo lại thân thế, kêu cô xả thân lóc thịt chỉ để có một cuộc sống bình đẳng tự do, nếu như vậy cô ấy nhất định nguyện ý.
((*) Thái Ất chân nhân – Nguyên Thủy Thiên Tôn là vị thần tiên tối cao của Đạo giáo, đứng đầu trong Tam Thanh với ngôi vị Ngọc Thanh. Đứng thứ hai là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và đứng thứ ba là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (Thái Thượng Lão Quân))
Bởi vậy mới nói, những người được truyền lại thuật nuôi dưỡng tốt nhất nên tỉnh táo lại, loại này không kém cạnh gì huấn luyện chono lệ
Hôm nay chồng thuần dưỡng vợ con, ngày mai cường quốc khác thuần dưỡng nhân dân ta, tháng rộng năm dài quen thói là nô ɭệ, diệt vong cách Hoa Hạ chúng ta không còn xa.
...
Phùng Cù đọc xong, ánh mắt suy tư nhìn Cố Mính, nặng nề: "A Mính?"
Hắn nói: "Bỗng nhiên tôi thấy hơi hối hận khi đã cho em đi làm chỗ Công Tây Uyên."
Cố Mính từ trên sô pha bò dậy, đề phòng: "Thiếu soái muốn đổi ý à?"
"Lại đây." Phùng Cù giang hai cánh tay.
Cố Mính đi đến, ngoan ngoãn ngồi trong ngực hắn, cánh tay cường tráng ôm chặt cô, hít một hơi thật sâu có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi hoa nhài, là mùi của dầu gội, ngửi quen mới thấy thơm.
Thật lâu sau, hắn nói: "Tòa soạn của hắn toàn đăng những thứ mê hoặc lòng người, em tốt nhất là không nên bị lừa!"
Cố Mính rất nghe lời hứa hẹn: "Tôi đều nghe theo Thiếu soái." Nghĩ thầm: Lão nương mê hoặc không ít người, kẻ nào mới lừa được lão nương chứ?
*
Công Tây Uyên có một phong cách riêng, tin Cung Thu Lan đoạn tuyệt quan hệ cha con được đăng ở chỗ dễ thấy nhất, phía dưới tiêu đề là bút danh Dung Thành công tử.
Sau khi bày bán thì nhận được rất nhiều sự hưởng ứng.
Nếu nói hai bài trước của Dung Thành công tử như kính chiếu yêu, cho Chu Tư Huy xấu mặt tới bây giờ vẫn còn ở nhà dưỡng bệnh, khiến Chu Khiếu Bách xưa nay thích xem buổi diễn của Tiểu Lan Tiên đến nổi bỏ giữa chừng chạy về trừng phạt con cái, thì bài hịch thứ ba này như đồng minh của đại đa số cô gái trẻ, thậm chí còn xuất hiện trường hợp con trai lớn trong nhà đấu tranh cha mẹ, không muốn bị cha mạ nuôi dưỡng, như là muốn nhấc lên một trào lưu trốn nhà đi bụi.
Có nhiều người viết thư cho Dung Thành công tử, kể ra toàn bộ những chuyện mình đã trải qua, tâm lý đau đớn nặng nề, hơn nữa còn có thư của những cô gái hỏi thăm tình huống hôn nhân hắn thế nào, nói hắn "người đàn ông lý tưởng tôn trọng phụ nữ, xứng đáng là một đấng phu quân để các cô phó thác", đánh giá cao, làm Cố Mính dở khóc dở cười.
Cô ngồi trong văn phòng của Công Tây Uyên, hai người cách một cái bàn.
Trên bàn chất đầy thư của độc giả, thậm chí có cả ảnh của nữ giới, phần lớn là những cô có sự tự tin vào sắc đẹp của mình.
Cố Mính đọc tới nhức đầu, bỗng nhiên đập bàn cảm than: "Nếu tôi là nam thì tốt quá!"
"Tại sao?" Công Tây Uyên không hiểu sao cô lại nói vậy.
Trong tay Cố Mính đang cầm một bức ảnh của một cô, đúng la một mỹ nhân, hai hàng long mi cong cong, cực kỳ xinh đẹp: "Tiên sinh nhìn đi, nếu tôi là nam, mập ốm cao thấp tùy quân chọn, không phải là mộng tưởng của biết bao gã đàn ông sao?"
Công Tây Uyên bị cô chọ cười: "Em không phải là đàn ông thì làm sao biết?"
Cố Mính nghiêm trang nói: "Nghe bảo tên đàn ông nào cũng muốn làm Hoàng đế, hận không thể đặt mua cả một cái Hoàng cung tam cung lục viện."
Công Tây Uyên rất muốn nói mình làm gì có, chỉ cần một người có cùng chí hướng làm bạn cả đời còn lại, lại thấy nếu nói ra thì quá đường đột.
Tiếc rằng cô là di thái thái của Phùng Cù.
Tuy không phải tự nguyện nhưng thân phận đó có nhiều chỗ bất tiện.
Hắn càng nghĩ càng thấy tiếc, ánh mắt như có một loại thương hại mà thưởng thức nhìn cô, chậm rãi nói: "Nhiều người đọc gửi thư như thế, nhưng đều gửi cho Dung Thành công tử, em tính làm thế nào?"
Cố Mính cũng buồn rầu không kém: "Tôi cũng khong thể đem về ngắm nghía được, nếu Thiêu soái mà thấy thì thế nào cũng biết chuyện." Ôm tấm ảnh vào lòng, rêи ɾỉ: "Ai, các người đẹp của tôi, các cô hiểu cho sự bất tiện của tôi, hận đời này không phải là đàn ông để khanh khanh tình trường."
Nếu là một gã đàn ông thực sự chắc là sẽ bị nói là phong lưu đa tình, nhưng khi cô làm lại thấy nghịch ngợm hoạt bát, khiến Công Tây Uyên cười rộ lên.
"Không không không! Tôi không thể mù mờ nhắm mắt cho qua những nỗi khổ của các cô ấy!" Cô nói: "Tôi nhất định sẽ giúp các người đẹp cái gì đó!" Đột nhiên cô đứng dậy, kích động nói: "Công Tây tiên sinh, hay là anh tạo ra một chuyên mục trên báo đi? Chuyên nhận những bức thư cả độc giả, tất nhiễn cũng phải hỏi qua ý kiến ngươi đọc. Những lá thư các cô ấy gửi hình như đều na ná nhau, đều bị gia đình chèn ép, cha mẹ bức bách, chúng ta sẽ động viên những người trẻ tự nói ra nỗi lòng bản thân, những mong chờ trong cuốc sống ở tương lai,... như vậy không tốt sao?"
Cách một cái bàn, cô khẩn trương chụp lấy tay Công Tay Uyên, trong mắt như có hai ngọn lử đang cháy phừng phừng, có thể cảm nhận độ nóng bỏng từ đó phát a.
Đó là một đôi mắt như thế nào?
Rất nhiều năm sau, Công Tây Uyên vẫn còn nhớ thời khắc này, trong mắt cô như chứa một ngôi sao tỏa sáng kinh tâm động phác, hắn bỗng nhiên hiểu được tại sao cô lại nhiệt tình với việc của Cung Thu Lan.
Đó là người rơi vao tình cảnh một thân một mình đấu tranh, như đồng bệnh tương liên, than thở vận mệnh trớ trêu, một người có một không hai.
Cô bị cha tặng cho người khác làm thϊếp, bắt buộc phải ngụy trang, tuy ở trog vũng bùn lầy lại muốn vươn tay cứu vớt vận mệnh của người khác.
Sao hắn từ chối được?
Trước khi não suy nghĩ xong thì miệng đã thốt ra: "Ý này thật sự quá hay! Ngày mai tôi sẽ thông báo, mơ một chuyện mục cho độc giả, lựa a một số bức có tính đại biểu để đăng.
Cố Mính buông tay hắn ra, cười xinh đẹp: "Tôi sớm biết Công Tây tiên sinh là một quân tử khó có được, cũng không bỏ mặc những bi thương của chị em. Vợ ngài chắc chắn là một người hạnh phúc."
Công Tây Uyên: "Tôi chưa có vợ." Nhiệt tình vừa nãy lập tức tan rã, lý trí đã trở lại: "Tại hạ còn chưa có lập gia đình."
Người nhà luôn hối thúc hắn, nếu cha mẹ không có yêu thương hắn thì chỉ sợ đã bị trói về đưa lên xe hoa rồi, sợ hắn ế vợ không cưới được vợ.
Công Tây Uyên – nam thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình cũng muốn đấu tranh với người trong nha, bị hiện thực đổ nước lạnh lên đầu, tỉnh táo lại.
Cố Mính vội bổ sung: "Vợ tương lai!"
Công Tây Uyên quyết định buông tha chính mình, không thảo luận vấn đề cá nhân nữa, vội vàng đổi đề tài: "Hai ta đã hợp tác ba lần, với lại em sau khi tốt nghiệp cũng tới đây làm, nếu giữ xưng hô tiên sinh tiểu thư thì hơi xa lạ, hay là sửa một chút, sau nay em gọi toi la Công Tây, tôi kêu em A Mính, thế nào?"
"... Cái này không ổn lắm đâu?"
"A Mính, tôi thấy văn chương của em ngập tràn dứt khoát, chỉ là việc nhỏ cần gì phải câu nệ?"
"Vậy cũng được, Công Tây." Cố Mính nghĩ: Đàn ông hiện đại quả nhiên vẫn dễ ở chung hơn.
❀❀❀❀❀