Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 5

Edit + beta: Hạ Lam

Đứng trước mặt cô là thiếu niên khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, thấp hơn Phùng Cù một cái đầu, nhìn sơ sơ thì chắc một mét bảy tám, ăn mặc áo dài thanh bố, giày vải đen, đầu tóc được vuốt đến sáng bóng đến nổi có thể soi người, vẻ mặt vui sường, kêu cô, "A Mính..."

Lúc này học sinh đang tan học, cô cùng Quản Mỹ Quân đi ra cổng trường, thiếu niên lại bất ngờ xông ra từ ngõ nhỏ, chút nữa thì đâm vào nhau.

"Tạ... Tạ Dư?"

Lông tơ toàn thân Cố Mính đều dựng đứng lên - cô làm sao mà quên được cái tên này?

Đối phương lộ ra tươi cười sán lạn, "Nhiều ngày rồi mà tớ chưa gặp cậu nên hôm nay đến đây xem. Có phải gần đây... công khóa rất bận?"*

*Toi không biết TD nên xưng hô với CM thế nào cho hợp lí nên toi để đại.

Hắn có một đôi mắt thon dài, đuôi mắt rất dài nên nhìn có chút đa tình, khi cười rộ lên thì lộ ra hàm răng trắng, trông hơi ngốc.

Cố Mính tương đối quen thuộc cốt truyện trong sách, sau khi Cố thiên kim chết, hắn liền bỏ trốn lên Hỗ Thượng. Vài năm kế tiếp thì trở thành nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh ở Thanh bang, nhiều lần làm phiền toái cho Phùng Cù, thiếu chút nữa thì gϊếŧ luôn Doãn Chân Châu, góp một viên gạch vào tình yêu của nam nữ chính.

Cô nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý liền kéo Tạ Dư vào con hẻm nhỏ gần đó, lại lén lút nhìn ra đường lớn, không phát hiện điểm dị thường mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tạ Dư..."

Trong lòng Tạ Dư bất an, "A Mính, lúc trước cậu đều kêu tớ là A Dư..."

Cố Mính có thể xem như biết được quá trình quen biết của hai người, cha mẹ Tạ Dư mất sớm, mười ba tuổi liền theo thúc thúc đến Dung thành kiếm ăn, không quá hai năm ở Dung thành thì thúc thúc hắn bị người ta chém chết ở bến tàu.

Ngày gặp gỡ Cố Mính là khi hắn tế bái mộ thúc thúc ở trên núi, một thân một mình thần hồn phách lạc dưới mưa to thì đâm phải Cố thiên kim đang vội vàng trở về nhà.

Nguyên chủ Cố Mính bị thương ở chân, Tạ Dư liền đưa cô ấy về nhà. Lúc sau không có tiền ăn cơm hắn mặt dày mặt dạn chặn đường nguyên chủ khi tan học mượn, Cố Mính thiên chân hồn nhiên vậy mà cũng sảng khoái cho hắn mượn, thường xuyên như vậy hai người cũng dần quen thuộc.

"A Dư, tớ gần đây thật sự rất bận, về sau chúng ta cũng không thể gặp lại."

Sắc mặt Tạ Dư nháy mắt trắng nhợt, "Tại... tại sao?" Kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ, địa vị hai người khác nhau, người trên trời người dưới đất, cô là thiên kim của quan viên, mà hắn là gã côn đồ trong Thanh bang, sớm hay muộn gì cũng đường ai nấy đi, bất quá hắn lưu luyến một chút ấm áp tốt đẹp, không nỡ buông tay.

Thời điểm hắn nghèo túng,  là Cố Mính vươn tay đưa cơm cho hắn, thời điểm hắn ngu dốt, Cố Mính không ghét bỏ hắn chút nào mà còn dạy hắn học.

"Tớ... tớ mấy ngày nay đều nghiêm túc luyện chữ, không tin cậu xem! Cậu đừng không để ý đến tớ được không, A Mính?"

Hắn lấy ra một quyển tập giấu sau lưng, mở ra cho cô xem, khép nép cầu xin Cố Mính, "Cậu xem, tớ luôn nghiêm túc luyện đọc. A Mính, tớ biết tớ không xứng với cậu, chính là... nhưng mà tớ sẽ nỗ lực cố gắng. Cậu đừng không để ý đến tớ được không?"

Tính tình Cố Mính rất láu cá, cô đương nhiên sẽ cảm thấy tình yêu của Tạ Dư đối với nguyên chủ không có bao nhiêu cảm động đất trời. Bất quá là tên côn đồ đầu cơ trục lợi, mượn thế leo lên thiên kim quan gia.

Nếu hai người họ thật sự ở bên nhau, cô cũng không tin Tạ Dư có thể một lòng với nguyên chủ cả quãng đời còn lại!

"A Dư, tớ không phải không để ý đến cậu. Chỉ là... phụ thân đính hôn cho tớ với một người." Di thái thái miễn cưỡng được xem như một cuộc hôn nhân, đương nhiên chỉ là có lệ, "Tớ về sau không có tự do. Nếu ngày mai cậu còn ở đây đợi tớ, tớ sẽ cho cậu hai trăm đồng tiền làm phí đi đường, cậu lên sống ở Hỗ Thượng đi, nghe nói nơi đó còn  phồn hoa hơn cả Dung thành, cậu lại thông minh như vậy, chắc chắn sẽ làm được một việc ra trò!"

Nếu đưa Tạ Dư đi Hỗ Thượng nhân lúc Doãn Chân Châu chưa phát hiện ra "gian tình" chắc là tai họa ngầm được gạt bỏ đi?

Không nghĩ tới Tạ Dư lại phản đối, vẻ mặt hắn thống khổ, "Tớ... tớ nhất định phải ở lại xem cậu sống có tốt không. A Mính, tớ chỉ cần cậu hạnh phúc là được, đừng làm tớ đi Hỗ Thượng có được không?"

Cố Mính thật sự muốn đem ý nghĩa trong đầu hắn chặt đứt, "A Dư, nhà bọn họ có quyền thế, thân vệ trong nhà đều có súng bên người, tớ với cậu tuyệt đối không thể chọc vào, khi nào chết cũng không biết! Cậu trở về nghĩ lại cho kỹ đi, thời gian này ngày mai ở chỗ này tớ kêu người đưa tiền đến."

Cô không màng Tạ Dư đang năn nỉ, ra khỏi ngõ nhỏ, bắt một chiếc xe kéo đi về, trở về gọi điện cho Quản Mỹ Quân hỏi mượn người hầu của cô ấy nhờ một chút sau khi tan học.

Quản Mỹ Quân thống khoái đồng ý.

Cố Mính thở dài nhẹ nhóm một hơi, treo lại điện thoại thì ngồi phát ngốc trong phòng khách một lúc thì nghe được tiếng chân trên cầu thang, sau đó nghe tiếng dì Lâm bên ngoài truyền vào, "Di thái thái, đến giờ dùng cơm rồi."

"Tôi không muốn ăn."

Không nghĩ tới 8 giờ tối Phùng Cù lại trở về.

Động tĩnh hắn trở về rất lớn, giống như hận không thể chiêu cáo thiên hạ: Đều cút ra đây tiếp giá bổn đại gia!

Trong viện vang lên tiếng xe ô tô, theo sát là tiếng quân ủng gõ lên sàn nhà, thanh âm dì Lâm vui sướиɠ, so ngày thường cao hơn chừng tám nốt, "Thiếu soái, ngài đã trở lại!"

Cố Mính trong lòng nhảy dựng: Không phải là... hắn biết rồi đấy chứ?

Hôm nay cô mới gặp được Tạ Du, xui xẻo hôm nay Phùng Cù cũng trở về, chắc có lẽ là trùng hợp?

Phùng Cù, "Di thái thái đâu?"

Giọng dì Lâm thấp xuống, "Đang ở trên lầu." Mắt thấy chân Phùng Cù đã bước tới cầu thang, vội vội vàng vàng bỏ thêm một câu, "Cố di thái còn chưa ăn cơm chiều, chắc là... tâm tình không tốt lắm."

"Tại sao tâm tình không tốt?"

Dì Lâm: "..."

Thiếu soái ngài không trở về nên tiểu di thái mỗi ngày đều ôm báo mà xem, bị mắc bệnh tương tư nên tâm tình không tốt.

Phùng Cù lên lầu đẩy cửa ra, một bóng người mảnh khảnh ngồi trước bàn, cũng không biết là đang viết cái gì mà tiểu thái thái của hắn rất nhập tâm, hắn trở về cũng không biết.

Hắn nâng chân đi tới, tiếng bươc chân gần trong gang tất làm cô quay đầu, vẻ mặt chấn kinh, miệng nhỏ khẽ nhếch, lộ ra một chút trẻ con, "Thiếu... thiếu soái?"

Phùng Cù bị bộ dáng của Cố Mính chọc cho vui vẻ, "Ngoài tôi, em nghĩ còn ai khác dám bước vào phòng?"

Cố Mính sớm biết hắn trở về, bất quá cô cần xây dựng hình tượng chính mình chuyên tâm học tập, huống chi trong lòng có quỷ, sợ Phùng Cù đến xử tội.

"Không có ai hết."

"Đang viết cái gì mà nghiêm túc vậy?" Phùng Cù cúi đầu xem sách giáo khoa tiếng Anh trên bàn. Một đầu tóc đen được tết thành bím rũ trước ngực, mắt to không chớp nhìn hắn chằm chằm.

"Sao? Không quen biết tôi sao?"

Mấy ngày nay hắn không lại bên này, trừ bỏ bận công vụ thì bồi Doãn Chân Châu mới về nước ăn nhậu chơi bời, hoàn toàn gạt tiểu di thái này sau đầu.

Hôm trước Chân Châu còn làm nũng hỏi hắn, "A Cù, nghe nói anh lại nạp thêm một di thái thái?"

Hai năm trước Phùng Cù có nạp một di thái thái lúc hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt, nữ nhân đó là do người dâng lên, trời sinh vưu vật, huống hồ cô ta cũng có giá trị chính trị, không nghĩ tới sau khi Doãn Chân Châu biết được liền đại náo, giẫn dỗi xuất ngoại.

Phùng thiếu soái giống Phùng đại soái ở chỗ hai người đều phong lưu hoa tâm, nhưng Phùng thiếu soái sẽ không làm nữ nhân của mình đấu tranh nội bộ

Sản nghiệp của hắn không ít, tách nữ nhân ra cũng không khó, tính ra di thái thái nhỏ nhất là Cố Mính.

Nhưng mà Chân Châu vừa trở vền nên phải cho cô ấy vài phần mặt mũi, hai di thái thái kia đã theo hắn nhiều năm, sớm đã chán ghét, vừa lúc Doãn Chân Châu về nên kêu người cho tiền rồi cút khỏi đây, xem như đuổi được hai người đó.

Lúc đó hắn trả lời Doãn Chân Châu như thế nào?

Khi đó hắn uống rượu có hơi nhiều, không nhớ rõ, hình như là, "... Tiểu nha đầu kia ngốc ngốc, lá gan lại nhỏ, cô ấy còn không dám xuất hiện trước mặt em đâu."

Cũng không phải là nhát gan sao.

Lúc hai di thái thái kia mới vào cửa được ba ngày thì gọi điện cho hắn làm nũng, còn dám trong tối ngoài sáng thị uy với Doãn Chân Châu, làm cho Doãn Chân Châu đi mất. Sau đó hai di thái thái mới nhận ra rằng mình không thể xoay chuyển hắn, lúc này hai người họ mới thành thật, nhưng thủ đoạn vẫn là đem hắn kéo lên giường.

Tiểu di thái lại ngược, hoàn toàn là một tiểu thư ngốc, chỉ biết đi học đọc sách đi học, cũng không biết lung lay tâm nam nhân.

Hắn nghĩ như vậy nên thần sắc trên mặt liền nhu hòa xuống, Cố Mính nhìn ra hắn không đến để xử tội liền duỗi tay ôm eo hắn, đầu vùi vào lòng ngực hắn, thở dài nhẹ nhõm: Cảm ơn trời đất!

Hương vị của đạn cô không muốn nếm.

Phùng Cù bị ôm nên sửng sốt một chút.

Trong phòng an tĩnh, tiểu nha đầu cũng không nói gì chỉ là cứ thế ôm hắn, so với hai di thái thái kia õng ẹo tạo dáng còn mê người hơn.

Trên người Cố Mính sạch sẽ, không có một chút mùi son phấn nào, ma xui quỷ khiến, hắn hôn nhẹ trên đỉnh đầu của cô, "Hửm? Đây em là nhớ tôi?"

Lời này nên để cô nói mới đúng chứ?

Tiểu nha đầu trong ngực ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời thanh triệt, hỏi hắn,"Thiếu soái, ngài không cần tôi sao?" Trong đầu lại điên cuồng gào thét, "Mau đưa lão nương đi! Mau đưa lão nương đi!"

Thời điểm Phùng Cù đưa hai di thái thái đi, cũng có nghĩ đến điều này, chỉ là sau đó thì từ bỏ, Cố Mính tuổi còn nhỏ lạ là cái mọt sách, ra xã hội chắc chắn xương cốt bị gặm cũng không còn.

Giữ Cố Mính lại bất quá giống như nuôi một con mèo, cũng không ngại Doãn Chân Châu.

Nhưng giờ phút này đối diện với ánh mắt điềm đạm đáng yêu, hỏa khí nhiều ngày không có chỗ phát tiết liền bùng lên, hắn thấp thấp cười, "Tôi nào bỏ em được?" Sau đó bế cô lên ném trên giường.

Cố Mính: Ngài con m* nó có bao nhiêu đói khát?

Trong bụng mắng Doãn Chân Châu là phế vật, nam nhân của mình cũng không thỏa mãn được.

Dì Lâm lên lầu kêu hai người xuống ăn cơm, nghe được động tĩnh bên trong, mặt già hồng lên, đi xuống lầu.

Phần tự biên của editor:

Editor: Cảm thấy đạo hạnh của Phùng cầm thú không bằng cẩu họ Cố, bị xoay vòng vòng cũng không biết. Đáng thương cho dì Lâm nữa.

Phùng cầm thú: Ngươi kêu ai là Phùng cầm thú?

Cẩu họ Cố: Ai là cẩu họ Cố?!

Editor:... Là tại hạ.