Vì vậy, khi biết Diệp Như Hề sẽ nghỉ việc, mọi người vẫn là có cảm giác không đành lòng.
“Bởi vì trong nhà gặp một số chuyện, nên tôi muốn rời đi.”
“Chúng tôi đều rất không nỡ khi nhìn cô đột nhiên rời đi như vậy, thật vất vả mới làm quen được việc có cô ở đây mà.”
“ừm, tôi xin lỗi, nhưng tôi tin, mọi người cũng sẽ sớm hòa nhập với nhân viên mới thoi.”
“Không bằng đêm nay chúng ta tổ chức một bữa tiệc chia tay cho Như Hề đi? Vừa vặn cũng đã qua khoảng thời gian bận rộn nhất rồi, xem như là khao một bữa đi!”
Lời đề nghị này lập tức nhận được sự hưởng ứng từ mọi người, tiệc chia tay cứ như vậy mà được định ra.
Diệp Như Hề biết đó là lòng tốt của bọn họ, cũng không hoãn lại hôm khác, chỉ gọi điện thoại cho Dương San, bảo sẽ đến bệnh viện gặp Nhạc Nhạc muộn một chút.
Cuối cùng sau khi tan tầm, mọi người trực tiếp đề nghị đi đến quán bar cao cấp nhất, tiêu phí hết một khoản tiền, nhất định không say không về.
Sau giờ làm việc, mọi người trực tiếp đến thẳng quán bar, chỗ ngồi đã được đặt từ sớm, chỉ chờ có người đến.
Cảnh tượng ma quỷ tɧác ɭoạи trong quán bar, tiếng nhạc bùng nồ cùng đám đông nhảy múa, khiến người ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ trong lòng ra đến bên ngoài.
Nhưng Diệp Như Hề ngược lại thực sự không thích bầu không khí này, tuy nhiên dáng vẻ của nhóm đồng nghiệp rõ ràng đang rất hưởng thụ.
Những người làm tài chính chịu rát nhiều áp lực, cho nên đến đây là chô thích hợp nhất để thư giãn, xả hơi một chút.
Trên bàn bày biện rất nhiều rượu, mọi người chen chúc ngồi lại với nhau, vừa chơi vừa cười đùa lại vừa dỗ dành, chỉ có một mình Lục Tư Viễn ngồi đó, im lặng không nói lời nào, uống hết ly này đến ly khác.
Diệp Như Hề hiển nhiên nhìn thấy, nhưng cái gì cũng không nói.
Muốn cắt đứt sạch sẽ, thì nhất định không được cho người ta hy vọng, đạo lý này cô đương nhiên hiểu rất rõ.
Nhưng tiếng nhạc ồn ào đến mức khiến tai người ta đau nhức, Diệp Như Hề chịu không nổi, bèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi đi ngang qua chỗ rẽ, cô nhìn thấy bên trên hàng ghế dài hẻo lánh nằm trong góc, có một đôi nam nữ đang ôm nhau, tư thế hết sức thân mật, người phụ nữ kia giống như hận không thể dán từng tấc da thịt của mình lên trên đó vậy.
Lúc này Diệp Như Hề liếc thoáng qua rồi thu lại ánh mắt, trùng hợp đúng lúc người phụ nữ kia lệch đầu sang một bên, dùng sức hôn mạnh vào người đàn ông, cho nên Diệp Như Hề nhìn thấy được nửa khuôn mặt của cô ta, không ngờ lại rất quen thuộc.
Đó là Diệp Như Mạn.
Nhưng mà, người mà Diệp Như Mạn đang ôm kia, lại không phải là Tạ Trì Thành, người đàn ông này so với Tạ Trì Thành
kém hơn rất nhiều, bởi vì anh ta đang đối mặt với Diệp Như Hề, vì vậy cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Một tên có dáng vẻ lưu manh cùng với khuôn mặt đẹp trai, một tay đang ôm Diệp Như Mạn, còn tay kia lại thò vào trong quần áo của cô ta.
Diệp Như Hồ vừa nhìn thấy cảnh này, mặt cô đã nóng bừng bừng, vội vàng thu hồi tầm mắt, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Diệp Như Mạn là vợ chưa cưới của Tạ Trì Thành, sao lại dính dáng đến một người đàn ông ở nơi này?
Tạ Trì Thành có biết việc này không?
Vậy là có một chiếc nó màu xanh lá lớn được đội lên đầu anh ta rồi!
Diệp Như Hề do dự trong chốc lát, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh rồi bước vào nhà vệ sinh.
Diệp Như Hề lại do dự, định gửi tin nhắn cho Tạ Trì Thành, chỉnh sửa nhiều lần, cứ viết rồi lại xoá, sau đó vẫn là nhấn nút gửi
đi.
[Nếu có một ngày, anh phát hiện ra trên đầu mình đang đội chiếc nón xanh, thì anh sẽ làm gì?]
Gửi xong cô lại thu điện thoại về, vốn cho rằng sẽ không nhận được hồi âm nhanh như vậy, không ngờ vừa mới một phút điện thoại đã đổ chuông.
[Em không có lá gan đó.]
Diệp Như Hề nhìn chằm chằm dòng chữ này thật lâu, vẻ mặt hơi sững sờ.
Chuyện này thì liên quan gì đến cô? Tạ Trì Thành sẽ không vì chịu đả kích quá lớn mà não bị hỏng rồi chứ, phải không?
Ngón tay cô bấm thoăn thoắt, nhanh chóng trả lời: [Công ty tổ chức tiệc liên hoan, ở quán bar Trường Lạc, tôi thấy Diệp Như Mạn ôm một người đàn ông nào đó, bởi vì anh đã giúp tôi rất nhiều nên tôi mới quyết định nói cho anh biết, việc còn lại anh tự xử lý đi.]
Cô còn tiện tay gửi bức ảnh kia đi.
Diệp Như Hề cảm thấy mình cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. So với cô em gái Diệp Như Mạn này, cô càng cảm thấy bản thân đã nợ Tạ Trì Thành còn nhiều ân tình hơn, cô làm vậy với cô ta cũng chả có cảm giác áy náy gì cả.
Không ngờ lá gan của Diệp Như Mạn lại to như vậy, dám đội nón xanh cho Tạ Trì Thành, quả thực rất can đảm, đặc biệt là cái tên tiểu bạch kiểm có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia, rõ ràng so với Tạ Trì Thành kém hơn nhiều, tốt chỗ nào chứ? Làm Tạ phu nhân không phải tốt hơn sao?
Ý thức được mình vô tình đứng về phía Tạ Trì Thành, Diệp Như Hề nhanh chóng gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu mình.
Đang rửa tay thì chuông điện thoại lại reo lên, tay chân cô luống cuống vội vàng nghe máy.
Giọng nói trầm thấp của Tạ Trì Thành vang lên, có chút lạnh lùng nói: “Em ở quán bar?”
Diệp Như Hề lại cảm thấy anh rất kỳ quái, chuyện cô ở đâu là trọng điểm sao? Không
phải việc anh bị người khác đội cho nón xanh mới là trọng điểm sao?
“Đúng vậy, ở quán bar Trường Lạc, bây giờ anh đến có lẽ còn có thể nhìn thấy, tiện thể bắt gian tại trận?”
“Em uống rượu sao?”