Kiếp trước cô ta nhìn thấy Diệp Tô Từ lội ngược dòng, Ngô Xảo Diễm suýt chút nữa bị tức chết. Trọng sinh trở về biết được hết tất cả mọi chuyện, cô ta lại tức giận suýt chút nữa thì thẳng chân trợn mắt lần thứ hai —— Vậy nên Tứ Nha có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp như vậy, không phải dựa vào năng lực, toàn bộ đều là dựa vào hào quang của nữ chính?
Hai ngày, mất đến hai ngày cô ta mới có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Cô ta nghĩ nếu mình đã trọng sinh, vậy thì cô ta nhất định không thể tiếp tục nhìn Tứ Nha kia chỉ dựa vào vận khí đi tới đỉnh cao nhân sinh một lần nữa, còn bản thân phải chịu uất ức cả đời.
Nếu không muốn bị Tứ Nha kia dẫm đạp dưới chân suốt đời, vậy thì cô ta phải dựa vào lợi ích biết trước cốt truyện, ra tay từ sớm.
Vì thế cô ta nghĩ tới hôm nay, Diệp Từ vì phát sốt mà phải dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng, nếu không có Tương Vân Hà trùng hợp đi sang nhà lấy cái đê phát hiện ra, kịp thời đưa tới phòng y tế, chỉ chậm hơn chút nữa thì cô nhất định sẽ mất mạng.
Nắm trong tay ký ức một đời trọng sinh vào cốt truyện chính trong tiểu thuyết, Ngô Xảo Diễm nắm chắc cơ hội tới nhà Tương Vân Hà, ngăn chặn bà đi qua nhà họ Diệp, đưa cho Tương Vân Hà cái đê bà ấy cần, lại cùng nhau ngồi trong nhà thêu thùa may vá.
Mà giờ khắc này, Tứ Nha đúng là đang sốt cao ngất xỉu trong phòng ngủ. Chỉ cần Tương Vân Hà không đi qua phát hiện ra, thì dựa theo lời giải thích của bác sĩ trong phòng y tế của kiếp trước, Tứ Nha sốt tới 41 độ, nếu đến chậm chút nữa thì sẽ bị sốt đến mất mạng.
Chỉ cần cô ta bám lấy Tương Vân Hà nửa ngày hôm nay thì Diệp Từ nhà họ Diệp sẽ không còn tồn tại trên thế giới này!
Trong lòng Ngô Xảo Diễm nghĩ như vậy, ánh mắt cụp xuống lại tối thêm vài phần, khóe miệng nở nụ cười có chút đắc ý.
Tương Vân Hà cũng không biết trong lòng Ngô Xảo Diễm đang suy nghĩ chuyện gì, bà đáp lại lời cô ta: “Đau răng tuy nói là việc nhỏ, nhưng mỗi lần đau đều là đau muốn chết.”
Ngô Xảo Diễm cười nhẹ, tự nhiên đáp lại: “Đúng là như vậy. Có điều lần này cháu cũng không thấy đau lắm, cho nên mới có thể lại đây tìm thím trò chuyện. Chờ một lát nữa đau hơn, e rằng cháu cũng chỉ có thể che miệng kêu rên thôi.”
Tương Vân Hà không suy nghĩ gì nhiều, nói: “Xảo Diễm muốn học làm cái gì? Thím dạy cho cháu.”
Ngô Xảo Diễm cầm mấy miếng vải vụn nhỏ trong tay: “Thím ơi, mấy thứ đồ vụn vặt này thím có cần dùng tới không? Cháu định dùng những vật liệu không cần thiết như này học làm bao cát, thím nhìn xem có được hay không?”
Tương Vân Hà ngước mắt nhìn miếng vải thô trong tay cô ta: “Được đó.”
Nói rồi bà bỏ đế giày trong tay xuống, lấy kéo từ trong khay đan ra: “Lại đây, thím cắt nhỏ miếng vải ra giúp con.”
Bao cát cần sáu miếng vải hình vuông, nhưng vì là vải vụn, hình vuông Tương Vân Hà cắt ra đều rất nhỏ.
Nhưng vải dù nhỏ cũng có thể may lại được. Sau đó Ngô Xảo Diễm được dạy may một cái bao cát be bé, ở bên trong còn trang trí thêm mấy viên đá nhỏ, lại tiếp tục may nốt cái miệng túi cuối cùng là xong.
Ngô Xảo Diễm tung bao cát lên hai lần, luôn miệng khen ngợi tay nghề Tương Vân Hà thật tốt.
Tương Vân Hà cầm lấy đế giày còn chưa được khâu xong của mình, mỉm cười tiếp tục khâu. Bà và Ngô Xảo Diễm lải nhải nói chuyện phiếm hết cả một buổi trưa.
*************
Sau một hồi mưa phùn tưới nước, dọc theo chân tường đất nở rộ mấy khóm cây má chồng(1).
(1)Cây má chồng: Loài cây thân cỏ, phân nhánh từ dưới gốc, lá hình tam giác hoặc tròn, có hoa nhỏ màu xanh tím, thường nở vào đầu xuân.
Trên nhành lá màu xanh lục điểm xuyết vài bông hoa nhỏ màu xanh tím, giữa bốn cánh hoa nhỏ xinh là nhụy hoa màu trắng, tô điểm thêm sức sống cho bức tường đất suy sụp.
Tô Hoa Vinh đang ngồi giặt đồ bên giếng nước trong đội sản xuất số 8.
Đội sản xuất số 8 có tổng cộng ba thôn trang, hai giếng nước. Bình thường người của ba thôn trang ăn uống sinh hoạt đều đến lấy nước ở hai cái giếng này.
Nhà bọn họ có tổng cộng tám đứa trẻ và hai người lớn, lại thêm bốn năm miệng ăn nhà anh cả, lần nào Tô Hoa Vinh giặt quần áo cũng nhiều gấp mấy lần nhà người khác. Vậy nên mỗi lần bà giặt đồ đều mất nguyên một buổi chiều.
Hiện tại bà đang múc một gàu nước giếng cuối cùng, xả lại quần áo lần cuối.
Quần áo đã giặt xong, bà hắt nước bẩn và bưng thau giặt quần áo lên, dùng cánh tay lau trán rồi đi về nhà.
Ở thời đại này, phần lớn nhà trong thôn đều là gạch và gỗ, tường rào đều là dùng hỗn hợp bùn và cỏ xây nên. Trong nhà không có gì cho người ta trộm, nên cổng nhà không phải làm từ nhánh cây thì chính là dùng cỏ lau dán lên, chỉ làm cho có dáng vẻ mà thôi.