Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 100

*Ở chương 99 tác giả đã viết Diệp Thu Nhuế bị bắn vào giữa trán và chết tươi rồi nhưng chương này lại sống lại.

Diệp Hàn Thanh cùng Trịnh Tuyên ở trước phòng giải phẫu chờ đợi, Cố Tư Niên sau khi nghe tin tức vội vàng chạy tới, cũng cùng bọn họ chờ ở đại sảnh.

Hơn một giờ sau, Diệp Gia được đẩy ra.

Thương thế của cô đã được xử lý tốt, sau khi làm một lần kiểm tra toàn diện liền được đổi tới một phòng bệnh khác, canh phòng càng chặt chẽ hơn.

Cô bị ép hít vào ether (*) quá liều, cổ lại bị Diệp Thu Nhuế cào, lúc này chưa thể tỉnh lại được.

(*) Ether: hóa chất không màu được sử dụng chủ yếu dưới dạng dung môi và thường dùng để làm thuốc gây mê

Mà cửa phòng giải phẫu nơi Ôn Nhuận nằm vẫn đóng chặt, ánh mắt Diệp Hàn Thanh không xê dịch nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giữa mày đều là ngưng trọng.

“Ôn Nhuận sẽ không có việc gì.” Trịnh Tuyên vỗ vỗ bả vai Diệp Hàn Thanh, theo nhóm của tiến sĩ Bruce đưa Diệp Gia về phòng bệnh.

Chờ sắp xếp tốt cho Diệp Gia xong, ba người lại đợi hơn hai giờ, rốt cuộc Ôn Nhuận mới được đẩy ra.

Cậu nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, màu môi cực kì nhạt.

Diệp Hàn Thanh bỗng nhiên đứng lên, lảo đảo một cái mới đứng được, nôn nóng hỏi: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ phụ trách giải phẫu nghe không hiểu tiếng Trung, mờ mịt nhìn về phía hắn, gian nan khoa tay múa chân tỏ vẻ mình nghe không hiểu.

Diệp Hàn Thanh lúc này mới bỗng nhiên phản ứng lại, dùng tiếng Anh hỏi lại một lần nữa.

Bác sĩ cười nhìn hắn trấn an, giải thích rằng tình huống người bệnh ổn định.

Một dao kia của Diệp Thu Nhuế đâm không chuẩn, hơn nữa mùa đông nên mặc dày, tuy rằng đâm tới bụng, lại tránh được chỗ yếu hại, chỉ là chảy máu nhiều nên thấy dọa người, sau khi miệng vết thương khâu lại, tĩnh dưỡng thật tốt, sẽ không có gì đáng ngại.

Diệp Hàn Thanh lúc này mới yên lòng, lông mày nhíu chặt giãn ra một chút, nhẹ nhàng sờ gương mặt Ôn Nhuận, đi theo hộ sĩ đưa người về phòng bệnh.

Ôn Nhuận và Diệp Gia được an bài vào chung một phòng bệnh VIP, bên ngoài phòng bệnh có một hàng bảo vệ canh giữ.

Diệp Gia đã tỉnh lại, bởi vì tác dụng của ether, tinh thần của cô ấy không tốt lắm, còn nôn ra một lần, cũng may tuy rằng người khó chịu một chút, nhưng thân thể cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ cần chờ thời gian này qua, là sẽ khỏi.

Ngược lại, Ôn Nhuận vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.

“Đều do em…” Diệp Gia nhìn sườn mặt Ôn Nhuận, vẻ mặt áy náy.

5 năm làm người thực vật, ấn tượng của cô ấy đối Diệp Thu Nhuế đã phai nhạt, hơn nữa bộ dáng hiện tại của Diệp Thu Nhuế cùng bộ dáng trong trí nhớ của cô thật sự khác quá nhiều, lúc ấy Diệp Thu Nhuế đi theo tiến sĩ Bruce vào cho anh ta kiểm tra, cô mới nhất thời không dám xác nhận.

Sau khi làm xong kiểm tra, vừa lúc đối phương không cẩn thận làm đánh rơi ly nước trên bàn làm ướt quần áo của cô ấy, muốn ở lại giúp cô ấy thay quần áo cùng ga trải giường, cô mới do dự mà hỏi ra miệng.

Nhưng không nghĩ rằng trả lời cô ấy là một tấm khăn tay che lại miệng mũi.

Lúc sau, cô mất đi ý thức.

“Chuyện này làm sao trách em được.” Diệp Hàn Thanh xoa đầu cô, “Là do anh vẫn luôn không nói rõ ràng với em, mới khiến em thiếu cảnh giác.” Bọn họ chỉ nghĩ, có thể che giấu tạm thời thì cứ tạm thời, chỉ cần bảo vệ Diệp Gia chặt chẽ, sẽ không ai có thể làm hại cô, lại không nghĩ tới cẩn thận mấy cũng có sai sót, bởi vậy mà làm cô ấy bị thương, còn suýt chút nữa liên luỵ Ôn Nhuận.

“Trong nhà… Xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Gia thật cẩn thận hỏi.

Kỳ thật trong lòng cô ấy đã sớm có suy đoán, từ lúc cô ấy tỉnh lại, mới biết mẹ qua đời, Diệp Hàn Thanh một lần cũng không nhắc đến ba, cũng không nói đến Diệp gia, lại liên tưởng đến tai nạn xe cộ trước lúc mẹ chuẩn bị ly hôn, cô liền biết hơn phân nửa là trong thời gian 5 năm ngủ say, đã xảy ra chuyện gì đó.

Chỉ là bọn họ vẫn luôn không nói, tựa hồ không muốn để cô biết, cô cũng không hỏi.

“Thực ra anh vốn dĩ muốn chờ em hồi phục rồi mới nói cho em.” Diệp Hàn Thanh rũ mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Không nghĩ tới lại có chuyện ngoài ý muốn.

Nếu em muốn biết, anh đều sẽ nói cho em.”

Diệp Gia nhìn hắn trong chốc lát, trịnh trọng gật đầu, “Anh nói đi, em có thể chịu được.”

Diệp Hàn Thanh khẽ thở dài một tiếng, sau khi bị tai nạn xe cộ, đem những xích mích của hắn cùng Diệp gia chậm rãi kể cho cô ấy nghe.

Diệp Gia không nói một lời, nghe được hai chân hắn tàn tật ngồi trên xe lăn 5 năm, nghe tất cả những việc xảy ra sau tai nạn xe cộ…… Lại đến người đầu têu gây ra tai nạn xe cộ…… Càng nghe sắc mặt Diệp Gia càng tái nhợt, đến cuối cùng môi cũng hơi run lên.

“Mọi chuyện chính là như vậy.” Diệp Hàn Thanh động tác nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa của cô ấy ra sau tai, “Mẹ con Khâu Kế Hà ở trong ngục giam, Diệp Mậu Khai ở bệnh viện tâm thần…… Nếu em muốn đi gặp ông ta—”

“Anh!” Không chờ hắn nói xong, Diệp Gia liền đánh gãy lời hắn, cô ấy cắn môi lắc lắc đầu, “Em không muốn đi gặp ông ta.” Nàng bắt lấy tay Diệp Hàn Thanh, sức lực lớn đến nỗi đốt ngón tay đều trắng bệch, lại vẫn kiên định gằn từng chữ: “Em xin lỗi, mấy năm nay đều là anh một mình gánh vác.”

Tuy rằng Diệp Hàn Thanh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, cô lại từ bên trong nghe ra rất nhiều nặng nề cùng bất đắc dĩ.

Cô ấy cơ hồ không cách nào tưởng tượng trong 5 năm cô ngủ say kia, hắn làm như thế nào mà một mình chịu đựng được tất cả.

Cô ấy quả thật là người dễ mềm lòng, nhưng cũng không phải là không biết phân biệt đúng sai mà tha thứ cho những kẻ đã làm hại bọn họ.

“Chờ về nước, chúng ta cùng đi xem mẹ đi.” Diệp Gia cố nuốt nước mắt vào trong, nỗ lực cười nói: “Nói cho mẹ, về sau nếu có chuyện gì, anh em chúng ta cùng nhau gánh vác.”

“Được…” Diệp Hàn Thanh khóe miệng nâng lên, biểu tình có vui mừng cũng có nhẹ nhõm.

Hắn vẫn lo Diệp Gia sẽ cảm thấy thủ đoạn của mình quá tàn nhẫn, sẽ mềm lòng với Diệp Mậu Khai.

Hiện tại xem phản ứng của Diệp Gia, cuối cùng hắn cũng có thể yên tâm.

Đau lòng vỗ đầu cô, Diệp Hàn Thanh dặn dò: “Nên nói đều đã nói, em đừng nghĩ quá nhiều, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt.”

Diệp Gia “Ừm” một tiếng, lại giương mắt nhìn Trịnh Tuyên canh giữ ở một bên cười cười, mới khép mắt lại nghỉ ngơi.

Sau khi chờ người ngủ rồi, Diệp Hàn Thanh thấy Ôn Nhuận bên kia tạm thời còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, liền ra khỏi phòng bệnh, đi gặp Diệp Thu Nhuế.

Sau khi thuốc gây tê hết hiệu quả, Diệp Thu Nhuế đã tỉnh lại, cô ta tạm thời bị nhốt ở căn hộ ban đầu Diệp Gia ở, bốn phía tất cả đều là bảo tiêu trông coi, có mọc cánh cũng không thể bay.

Thấy Diệp Hàn Thanh lại đây, bảo tiêu đem tư liệu đã đóng dấu đưa cho hắn, “Đây là thư kí của Cố tổng gửi tới.”

Lúc trước bọn họ gần như là lật tung cả Minnesota cũng không tìm được hành tung của Diệp Thu Nhuế, lại không nghĩ rằng cô ta còn có bản lĩnh trà trộn vào bệnh viện.

Sau đó Cố Tư Niên lập tức cho người điều tra ngược lại, mới phát hiện Diệp Thu Nhuế nhập cư trái phép tới đây.

Sau khi cô ta cuốn gói chạy ra nước ngoài, đầu tiên dừng chân ở Canada, ý đồ Đông Sơn tái khởi.

Chỉ là cô ta mới tới, lại một thân một mình, rất nhanh đã bị thế lực đen theo dõi, tốn không ít tiền mới bảo vệ được một cái mạng, trong lúc vội vàng liền nhập cư trái phép sang Mỹ.

Nhưng cô ta nhập cư trái phép tới đây, tiền trên người cũng không còn nhiều, bởi vậy một lần qua, mười phần thất vọng.

Trăn trở đi khắp nơi rửa bát thuê mới miễn cưỡng duy trì sinh hoạt, thậm chí có một khoảng thời gian khó khăn nhất, còn có người gặp được cô ta ở khu đèn đỏ.

Đại khái là cuộc sống vất vả ở nước Mỹ đã đánh tan vọng tưởng cô ta, tinh thần cô ta bắt đầu xuất hiện vấn đề, trước khi cô ta tới bệnh viện, cô ta vừa mới bị một quán ăn sa thải bởi vì bỗng nhiên phát cuồng đánh khách hàng.

Về sau không biết từ đâu cô ta biết được tin tức của Diệp Gia, khó khăn tới Minnesota, để có đủ tiền tài “thuyết phục” được hộ sĩ ở bệnh viện để cô ta thay ca, trà trộn vào bệnh viện, cô ta thậm chí còn tham dự một vụ án cướp đoạt.

Diệp Hàn Thanh lật xong tư liệu, cười lạnh một tiếng, “Quả nhiên có cùng huyết mạch với Diệp Mậu Khai.”

Bảo tiêu dò hỏi: “Cảnh sát ở nơi xảy ra vụ án cướp đoạt vẫn đang điều tra, chúng ta cần giao người ra không?”

“Giao ra đi, mời một luật sư tốt cho cô ta, rồi làm giấy chứng nhận bệnh tâm thần.” Diệp Hàn Thanh đẩy cửa ra, nhìn Diệp Thu Nhuế bị trói chặt tay chân hung ác nham hiểm cười nói: “Tranh thủ đưa người về nước, làm bạn cùng Diệp Mậu Khai.”

Diệp Hàn Thanh ngồi xổm xuống, hướng cô ta lạnh lùng cười, “Cô làm Ôn Nhuận cùng Gia Gia bị thương, để báo đáp lại, tôi đưa cô đi theo Diệp Mậu Khai để hai cha con đoàn tụ, được chứ?”

Diệp Thu Nhuế bị chặn miệng, nghe thấy hắn nói thì liều mạng “Ô ô” hai tiếng, hai mắt sung huyết trừng hắn, bộ dáng giãy giụa, tóc tai bù xù, ngược lại thật sự giống một bệnh nhân tâm thần phát cuồng.

Không để ý tới cô ta giãy giụa, Diệp Hàn Thanh đứng dậy rời đi, thuận tiện hướng bảo tiêu phất tay, “Mau chóng xử lý tốt.”

……

Sắp đặt xong chỗ ở cho Diệp Thu Nhuế, Diệp Hàn Thanh chuẩn bị quay lại phòng bệnh xem Ôn Nhuận, đi đến nửa đường lại nhớ tới, thời gian này nếu Ôn Nhuận tỉnh lại khả năng sẽ cảm thấy đói, liền lại xoay người trở về phòng bếp, muốn nấu canh cùng cháo mang qua.

Tủ lạnh ở phòng bếp còn có nửa con gà và một bó rau xanh, Diệp Hàn Thanh trầm mặc đứng trước tủ lạnh, nhìn chằm chằm vào nguyên liệu nấu ăn.

Trước kia luôn là Ôn Nhuận xuống bếp, tuy rằng hắn có giúp đỡ, nhưng cũng không nấu cơm.

Hắn nhớ lại các bước Ôn Nhuận làm, tự mình thử xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, sau muốn cho vào nồi lại hơi do dự, đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, dứt khoát cho đội trưởng bảo tiêu phát tin tức, hỏi xem có người biết nấu cơm hay không.

Đội trưởng hỏi một vòng, cuối cùng cũng tìm được người biết nấu cơm, vội vàng cho người đi qua.

Diệp Hàn Thanh dưới sự hướng dẫn của bảo tiêu, sau một lúc lâu vật lộn, rốt cuộc thành công nấu được canh gà, trong nồi cháo rau cũng chín.

Canh giữ ở phòng bếp nóng hôi hổi, gương mặt căng chặt của Diệp Hàn Thanh cuối cùng cũng có một tia hòa hoãn.

Vật lộn hơn một giờ, canh gà cùng cháo rau đều ra nồi, tuy rằng so ra kém với tay nghề của Ôn Nhuận, nhưng Diệp Hàn Thanh nếm thử, có thể ăn được, liền dùng hộp giữ ấm xếp gọn, hơi thấp thỏm mang đến phòng bệnh.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn xuống bếp nấu cơm.

Trong phòng bệnh, Ôn Nhuận đã tỉnh, lúc có lúc không cùng Diệp Gia, Trịnh Tuyên nói chuyện, Diệp Hàn Thanh vẻ mặt bình tĩnh đem hộp giữ ấm đặt lên bàn, lấy hai chén cháo cùng canh, một phần cho Diệp Gia, một phần cho Ôn Nhuận, “Có đói bụng không? Uống canh trước, còn có cháo này.”

Trịnh Tuyên tiếp nhận canh gà, nhìn thoáng qua, mày liền nhăn lại, có chút ghét bỏ nói; “Cậu tìm đầu bếp ở đâu vậy? Canh gà sao lại dầu mỡ như này? Mỡ còn chưa làm sạch.”

Diệp Hàn Thanh mím chặt môi, lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái, không nói tiếp.

Hắn có chút chột dạ nhìn Ôn Nhuận, bưng chén canh đưa tới trước mặt cậu, giọng nói có chút căng thẳng mất tự nhiên, “Em thử xem? Mỡ anh đã sạch sẽ bỏ qua một bên, không ngán.”

Sắc mặt Ôn Nhuận còn có chút tái nhợt, song tinh thần đã khá hơn nhiều, nháy mắt nhìn hắn một lát, phảng phất nhìn ra bí mật gì đó, nhếch lên ý cười nhợt nhạt, tiếp nhận canh gà uống một ngụm.

Hương vị canh gà không tính là quá ngon, nhưng cũng không khó uống, lại nghĩ đến chén canh này là do người nào đó tay chân luống cuống nấu ra, cậu lại cảm thấy canh ngon vô cùng, liên tiếp uống mấy hớp, Ôn Nhuận mới ngẩng đầu, cười nhạt nhìn về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Uống rất ngon, em rất thích.”.