Vào đêm giao thừa, Ôn gia từ sáng sớm đã nhộn nhịp.
Trong bếp, mẹ Ôn đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, ba Ôn ở một bên trợ thủ “thịch thịch thịch” băm móng heo cùng xương sườn.
Ông nội Ôn và bà nội Ôn đứng trước bếp lò canh lửa món hầm.
Bốn người trẻ muốn giúp nhưng vừa vào đã bị đuổi ra ngoài bị chê vướng víu.
Lần đầu tiên Ôn Nhuận bị ghét bỏ như vậy làm Diệp Hàn Thanh không khỏi bật cười: “Anh còn tưởng rằng em là đầu bếp ở nhà.” Dù sao tài nấu nướng của Ôn Nhuận cũng không tệ.
“Tài nấu ăn của bà và mẹ đều tốt hơn em.” Ôn Nhuận nhăn mũi, nói nhỏ với Diệp Hàn Thanh: “Thật ra nhà chúng ta cũng có chút chiều chuộng con cái.” Trước đây nhà nghèo, mẹ Ôn sức khỏe kém.
Vì vậy, con cả và con thứ đều chịu khổ.
Sau đó, sức khỏe mẹ Ôn bình phục, nhưng bà sẽ cũng không yêu cầu các con làm gì.
Sau này, Ôn Nhuận và em gái Ôn tuy rằng so ra kém với trẻ con trong thành phố, nhưng là ở nông thôn cũng được coi cưng chiều.
Tựa như hiện tại, việc trong nhà đều cơ bản không cần làm.
Tất cả đều là mẹ Ôn trong ngoài xử lý thỏa đáng.
“Như vậy thật tốt.” Diệp Hàn Thanh cười nói.
Ba mẹ từ ái hòa thuận, con gái hiểu chuyện hiếu thảo, là hạnh phúc nhiều người ngưỡng mộ.
“Còn một lúc nữa mới đến bữa cơm đoàn viên, em dẫn anh đi dạo trong thôn nha?”
Thời tiết hai ngày nay không tốt lắm, trời khá lạnh, hai người cũng không đi chơi nhiều.
Hôm nay giao thừa, lại là ngày nắng, Ôn Nhuận liền muốn dẫn hắn ra bên ngoài đi dạo.
Làng Viễn Sơn tuy rằng xa xôi, nhưng sinh thái hoàn cảnh cũng không tệ lắm.
Em gái Ôn vừa nghe liền lập tức muốn đi theo.
Ôn Nhuận liền chạy tới cùng mẹ Ôn nói muốn đi dạo, khi nào ăn cơm thì trở về.
“Khăn quàng cổ đan xong rồi, con lấy trong ngăn tủ phòng mẹ mà quàng, Tiểu Diệp mẹ cũng làm một cái, con nhớ đưa cho thằng bé,” mẹ Ôn thấy cậu ăn mặc đơn bạc, lại lải nhải thêm hai câu.
“Mặc nhiều vào, đừng để bị cảm.”
Ôn Nhuận “vâng” một tiếng, đem khăn quàng cổ lấy ra.
Mẹ Ôn rất khéo tay, trước kia thường xuyên sẽ làm cho bọn họ áo lông, bao tay.
Hiện tại điều kiện tốt hơn, tuổi cũng lớn, bà mới cách hai năm đan mấy cái khăn quàng cho đám nhỏ.
Năm chiếc khăn quàng cổ mềm mại gấp chỉnh tề, được xếp ngăn nắp cạnh nhau.
Ôn Nhuận để bọn họ chọn trước, còn thừa hai cái màu xám và màu đen, cậu cùng Diệp Hàn Thanh mỗi người một cái.
“Mẹ em tự làm đó.” Ôn Nhuận nhỏ giọng nói: “Biết anh tới ăn tết, cố ý làm nhiều một cái.”
Diệp Hàn Thanh đem khăn quàng cổ quấn lên, khăn quàng màu đen đơn giản phối cùng áo khoác nỉ rất hợp, Ôn Nhuận bảo hắn đừng nhúc nhích, cầm di động chụp cho hắn một bức, lại đưa qua đi cho hắn xem: “Đẹp.”
“Anh ba, anh đừng chụp riêng Diệp tổng!” Em gái Ôn ở bên cạnh kêu lên: “Đi ra bờ sông đi, chúng ta cùng nhau chụp!”
“Đi thôi.” Ôn Nhuận cất điện thoại, đẩy Diệp Hàn Thanh đi.
Khung cảnh thật sinh động khi đông người.
Những thôn dân trong làng nhìn thấy, họ đều chạy đến chào hỏi và trêu chọc Ôn Nhuận.
Thấy Diệp Hàn Thanh là người lạ liền tò mò hỏi.
Ôn Nhuận giải thích đó là “một người bạn đến nhà chúc Tết”.
Người trong thôn phần là người già, người trẻ tuổi điều kiện không tồi đã sớm mua nhà ở bên ngoài, chỉ Tết Âm Lịch mới về thôn đi thăm người thân, bạn bè, bởi vậy cũng không lo lắng có người sẽ nhận ra Diệp Hàn Thanh.
Con đường trong làng mới được xây dựng, nhưng môi trường xung quanh không thay đổi gì nhiều.
Ôn Nhuận vừa đi vừa cùng Diệp Hàn Thanh vừa giới thiệu, ví như khi còn nhỏ cậu trèo tường nhà ai, leo lên hái quả ở cây nào … Diệp Hàn Thanh nghe cậu chậm rãi nói, tưởng tượng thấy Ôn Nhuận nho nhỏ, tay ngắn chân ngắn, trên mặt khả năng còn dính bùn, giống chú mèo hoa nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo đi theo hai anh trai trèo tường leo cây.
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy quá mức không thể tưởng tượng.
Cậu bé nghịch ngợm ngày nào đã lớn thành thanh niên đẹp trai, nhu thuận trước mặt.
Cuối cùng hai người dừng lại, Diệp Hàn Thanh khóe miệng nở nụ cười, hắn vươn tay bí mật cào vào lòng bàn tay đang buông thõng bên người.
Lòng bàn tay ngứa ngáy, Ôn Nhuận cong ngón tay, nhìn thấy anh cả đang đi phía trước cũng không quay đầu lại, cũng nhanh chóng vươn tay gãi gãi mu bàn tay hắn.
Ngứa ngứa, ngọt đến nao lòng.
Em gái Ôn, người đã đến bờ kè sông lớn quay lại gọi họ: “Anh trai, sao hai anh đi chậm thế?!”
“Đây!” Ôn Nhuận đẩy Diệp Hàn Thanh, sải bước đi lên bờ sông.
Mùa đông nước sông ít đi nhưng nước trong vắt, không biết chiếc thuyền độc mộc của ai buộc bên bờ, lộ ra đồng ruộng phía xa, cũng mang chất thơ ca ý hoạ riêng.
Em gái Ôn mang theo gậy selfie cùng nắm người tạo dáng trên cây cầu đá, cô nhấn nút chụp và nói lớn: “Cà tím!”
Năm người trong ảnh hiện lên với nụ cười.
Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh ở phía trước, cậu nửa ngồi xổm ghé vào tay vịn xe lăn, cùng Diệp Hàn Thanh rất gần, hai người cùng đeo khăn quàng cổ, một cái màu xám, một cái màu đen, một người lãnh đạm, bên ôn nhu mềm mại, lại hòa hợp đến không ngờ.
Phía sau hai người là ba anh em Ôn gia, em gái Ôn đứng giữa, hai anh em vòng tay thành hình trái tim, nhìn hài hước lại ấm áp.
Em gái Ôn đăng bức ảnh lên nhóm gia đình liền nhận ra Diệp Hàn Thanh không có ở đó, liền bảo Ôn Nhuận thêm hắn vào.
•Ôn Nhuận thêm Diệp Hàn Thanh vào nhóm chat.•
Diệp Hàn Thanh nhìn nhóm WeChat tên “Ôn gia”, ý cười bên khóe miệng càng sâu một chút, đem bức ảnh rất giống ảnh gia đình kia lưu vào album.
Mấy người lang thang bên bờ sông lớn hồi lâu, pháo nổ giòn giã xa xa, ước chừng sắp đến giờ cơm sum họp nên về nhà.
Nhà chính Ôn gia trên bàn tròn đã bày đầy đồ ăn.
Mẹ Ôn thấy bọn họ trở về cười nói: “Đang muốn gọi điện thoại kêu mấy đứa trở về chuẩn bị ăn cơm.”
Các món ăn lần lượt được dọn ra, anh cả Ôn đem pháo đã chuẩn bị trước bày ra cửa, sau khi mọi người vào bàn anh bắt đầu đốt.
Tiếng pháo nổ lách tách vang lên ngoài sân.
Bữa cơm đoàn viên ăn xong, sắc trời đã tối.
Chờ rửa dọn xong bát đũa, mọi người liền tụ hội tại phòng khách lầu hai chờ xem Xuân Vãn.
Ôn gia lầu nhỏ bốn tầng không có thang máy, Diệp Hàn Thanh trực tiếp được hai anh nâng cả xe lăn mang lên.
Xuân Vãn còn chưa bắt đầu, người nhà họ Ôn đều đang tán gẫu, ăn vặt.
Diệp Hàn Thanh đi tham quan phòng Ôn Nhuận.
Căn phòng ấm áp được bài trí rất gọn gàng, nội thất đều là gỗ tự nhiên, ngoài giường và tủ quần áo, thứ dễ thấy nhất là sách trên tủ.
Diệp Hàn Thanh chuyển trên xe lăn trước, phát hiện thấy quyển sách giáo khoa từ tiểu học đến đại học, một số sách rất cũ, mép sách bị cuộn lại, nhưng chúng vẫn được đặt ngay ngắn trong tủ.
“Mẹ em cất những thứ này đấy.” Cầm lấy một cuốn sách trong tay, Ôn Nhuận lật qua, cười nói: “Lúc em trúng tuyển đại học, có một đám người đến mượn sách.
Bà không muốn cho đi.
Chỉ để họ đi photo rồi trả lại bản chính”.
Diệp Hàn Thanh tiện tay cầm một cuốn sách lên xem, hẳn là sách giáo khoa đại học, cuốn sách ghi chép nghiêm túc, nét chữ đẹp và thanh thoát.
Thoạt nhìn, người viết là một sinh viên nghiêm túc, học giỏi.
Hắn định đặt cuốn sách lại, nhưng vô tình đánh rơi một chiếc phong bì màu hồng nhạt trong cuốn sách.
Diệp Hàn Thanh sửng sốt, cầm phong thư lên nhìn, hơi nhướng mày, “Đây là cái gì?”
“Cái gì?” Ôn Nhuận cũng có chút kỳ quái, nhận lấy mở ra, bên trong là một bức thư.
Ngoài ra còn có mùi thơm thoang thoảng.
Sau khi lướt qua hai dòng, có lẽ cậu đã hiểu ra, ho khan rồi giải thích: “Không biết nó được kẹp vào từ lúc nào.
Em chưa nhìn thấy nó.”
“Thư tình?” Diệp Mặc Thịnh sắc mặt nhàn nhạt, thậm chí có chút cười: “Bạn học nữ viết sao?” Sau đó lãnh đạm hỏi: “Ban đầu cũng có rất nhiều người theo đuổi em, đúng không?”
“…” Ôn Nhuận bị hắn hỏi đến có chút chột dạ, rõ ràng cái gì cũng không làm, nhưng chính là chột dạ.
Hắng giọng một cái, cậu ngẩng mặt lên nói: “Không biết là ai, em không ấn tượng.”
“Cấp ba, đại học đều phải học tập, không có thời gian để ý đến chuyện khác.” Vì vậy, tự nhiên không biết có ai đuổi theo mình không!
Nụ cười của Diệp Hàn Thanh thật hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn chua ngoa, “Bất kể là trước đây hay bây giờ, có rất nhiều người thích em.”
Ôn Nhuận hiện tại hiểu rõ hắn hơn, nghe được giọng điệu này liền biết bình giấm này đổ rồi, lập tức nói: “Nhưng em chỉ thích một người.”
Diệp Hàn Thanh quả nhiên được dỗ đến vui vẻ, cầm tay cậu rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay: “Anh cũng chỉ thích có một người.” Vừa nói, hắn vừa cầm lấy phong thư trong tay Ôn Nhuận, nhẹ nhàng nói: “Trải qua lâu như vậy rồi, giờ em cũng có bạn trai, thư tình này cũng đừng giữ lại.”
Ôn Nhuận còn muốn nói gì đó lại á khẩu, chỉ đành đáp lại: “Anh nói đúng.”
Diệp Hàn Thanh xử lý xong thư tình cuối cùng cũng trở nên vui vẻ, xoay tới xoay lui trong căn phòng ấm áp, thấy đồ chơi nhỏ của Ôn Nhuận trên bàn liền yêu thích không buông tay, cầm xem nửa ngày.
Thấy hắn yêu thích, Ôn Nhuận chỉ có thể thuận theo hắn.
Lại không nghĩ rằng hắn nhìn một chút, bỗng nhiên nói: “Sau này chân anh chân tốt lên, là có thể ngủ tại lầu hai.”
Hiện tại ngồi xe lăn xuống lầu bất tiện, hắn chỉ có thể ở tạm tại lầu một phòng khách.
Nhưng bây giờ nhìn căn phòng có dấu vết ấm áp này, hắn bắt đầu cho rằng lầu hai tốt hơn.
Ôn Nhuận nhìn hắn đang chống tay, khi nói lời này, một luồng ánh sáng dịu dàng chiếu vào bên sườn mặt hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Được.” Ôn Nhuận nhẹ giọng nói: “Lầu hai vốn là để cho hôn sự của em.”
Tuy nhiên, hiện tại cậu không thể lấy một người vợ, thay vào đó, nhà họ Ôn sẽ có thêm một đứa con trai.
………
Mọi người muốn thức đón giao thừa, xem xong Xuân Vãn.
Qua mười hai giờ, mọi nhà đốt pháo để tạm biệt cái cũ, chào đón cái mới, năm cũ đã qua, năm mới lại đến.
Ngày đầu năm mới sau khi buổi sáng ngủ dậy, con cháu trong nhà liền đi chúc tết ông nội và bà nội Ôn, hai ông bà lần lượt phát phong bao lì xì, thấy anh cả anh hai chưa có người yêu liền không nhịn được thúc giục: “Sang năm nhớ mang cháu dâu trở về!”
Anh cả và anh cả hai ỡm à liền như ong vỡ tổ đi chúc tết cha mẹ.
Ba mẹ Ôn cũng tặng phong bao đỏ, Diệp Hàn Thanh cũng có.
Ôn Nhuận nhìn hắn mím chặt môi nhận lì xì, lén lút cười rộ lên.
Năm mới đến thăm họ hàng, bạn bè ăn uống, vui chơi.
Ôn Nhuận vì nghề nghiệp đặc thù không cùng ba mẹ khắp nơi đi chúc tết, ở trong nhà bồi tiếp Diệp Hàn Thanh.
Người nhà họ Ôn đều đã ra ngoài, chỉ có hai người bọn họ ở nhà.
Lúc đầu nghiêm chỉnh xem tivi, một lúc sau không biết là ai khơi mào liền hôn nhau say đắm.
Về nhà mấy ngày nay, do có mặt người nhà nên cả hai thậm chí không nắm tay nhau, trừ khi ngủ vào ban đêm.
Hiện tại rốt cục có cơ hội, Diệp Hàn Thanh đem mấy ngày trước ghi nợ toàn bộ đều tính sổ.
Ôn Nhuận khóe môi ửng hồng, nhìn thấy hắn còn muốn tiếp tục, liền nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thì thầm nói: “Trở về phòng đi.”
Diệp Hàn Thanh buông cậu ra, hai người đang chuẩn bị trở về phòng đi, chợt truyền đến âm thanh của em gái Ôn: “Anh ơi, em về rồi!”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lão Diệp: Yêu nhau có nhiều đối thủ như vậy, thật khó chịu...